Còn cái tên Sơn Khương chết tiệt kia nữa. Hôn nhân gia đình đâu phải trò đùa , tại sao lại nhắm mắt làm liều nghe theo người lớn ? Bộ cô ta không sợ sự thật phũ phàng hay sao ? Từ nhỏ tới lớn , Trí Nguyên không hề cãi cha điều gì , và ông luôn tôn trọng sở thích và sự tự do của anh.
Vỗ vai đứa em út đã lớn và chững chạc của mình, Minh Luân cảm thấy vui vui lạ. Mới ngày nào bốn chị em còn nhỏ, thích chơi nhà chòi, ném lon, bắn bi… tranh nhau buổi cơm chiều, trước nụ cười hạnh phúc của cha mẹ … mười hai năm, một chặng đường khó khăn vất vả.
Chí Tâm nghe người ta đồn, trong căn biệt thự cổ kính của dòng họ Tô có người chết oan, nên đêm nào cũng nghe tiếng kêu khóc oán than. Họ còn đồn ông Tô Tịnh là một kẻ giết người.
Ngồi bệt xuống bãi cỏ ven bờ xong, Sơn Du thích thú dùng chân nghịch nước. Làn nước âm ấm mà Sơn Du cảm nhận được, làm cô bé liên tưởng đến tình người dân quê.
Ngồi cắn móng tay suy nghĩ miên man, Lâm Uyên mơ màng. Cô mơ về một nơi đầy hoa hồng. . . và cô là một nàng công chúa thật kiêu sa đang khoác trên mình một chiếc áo lộng lẫy sắc màu.
Vào trong gian phòng rộng lung linh màu sắc, nơi đó đã có rất đông người nên không khí rất sôi động, bước chân của cô nhẹ tênh điềm tĩnh, đôi mắt sáng mở to tìm kiếm.
9 năm trời sống nương tựa vào người khác , chẳng có một tình thương của người thân , hỏi ai không tủi thân chứ ? Bà biết rằng cô rất thèm được hưởng tình thương của một người mẹ , người cha nhưng bà không thể làm cách nào được.