301 Tự tin, vô cùng tự tin, vừa bình tĩnh lại đầy bá đạo. Một người đối mặt với hai gã Âm Dương Cảnh dương hồn, lại một đám đồ đệ Thánh Đan Tông và thủ hạ thái tử lại dám ngông cuồng thốt ra lời này.
302 Nhậm Kiệt và Hải Vương nói chuyện rất nghiêm túc. Nói câu sau cùng thiếu chút nữa khiến Hải Lượng tức giận ngất đi, mặt mày tái xanh. Hải Lượng hắn đường đường là đệ tử Hải Vương, là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, chưa từng bị người ta vũ nhục trước mặt như thế, hơn nữa từ đầu tới cuối đối phương còn xem như không có sự hiện của hắn, đang nói chuyện với Hải Vương, nhưng mà lại quyết định vận mệnh của hắn, biến hắn thành con tin muốn làm gì thì làm.
303 - Thương thế không có vấn đề quá lớn. Trước đó bọn họ cũng chữa trị qua, chỉ có điều trong cơ thể Ngọc Thành gia gia còn có một số cấm chế phiền toái.
304 Đối với thứ có liên quan đến thượng cổ, hắn đều có hứng thú, bởi vì Nhậm Kiệt phát hiện những thứ sau thời thượng cổ thì dù có lợi hại thế nào, chỉ cần mình đi vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo thì đều có thể nhẹ nhàng tra xét ra, hơn nữa đều có thể tìm được phương pháp càng tốt hơn.
305 - Phiếu cơm lão đại, ta không cố ý kích thích hắn, ta. . . . không có nói gì, sao hắn lại như thế? Mập mạp vừa thấy vậy, cũng nóng nảy, vừa nãy hắn nói cũng không có ý gì khác.
306 Hải Thanh Vân, Tiểu Hà Mễ vẫn luôn ở một bên đã sớm ngây dại, Nhậm Kiệt có thể cứu về con rối đã đủ thần kỳ, nhưng chuyện xảy ra sau đó thì không thần kỳ, quả thật là điên cuồng.
307 Sự thật đúng như Nhậm Kiệt nói, chuyện ở Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn nháo quá lớn, loại chuyện này rất khẩn cấp, các thế lực liền biết ngay. Các lực lượng thượng tầng trong Ngọc Kinh Thành đều biết được chuyện trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn.
308 - Ngươi có phiền hay không, có gì nói thì ngươi không nói một mạch, đánh rắm không một cái là xong hả. Nhậm Kiệt khoát tay, lại dùng pháp lực mở ngọc bài, đồng thời khó chịu nói.
309 Nếu như Tề Thiên có thể luôn bảo trì trạng thái như thế, Nhậm Kiệt tự nhiên không cần làm vậy, nhưng lúc này Tề Thiên tối đa còn đánh ra một quyền, lúc này đã khôi phục bình thường đáp xuống bên cạnh, cho nên Nhậm Kiệt làm chuyện đầu tiên là cảnh cáo Hải Vương.
310 - Ngọc Thành trang chủ! Ngài đi đi! Tuy nhiên hành động nhỏ một chút, chớ dọa Hải Vương người đứng đầu tám đại Vương giả chúng ta! Ha ha. . . Phỏng chừng hắn vừa mới bị hoảng sợ! Nhậm Kiệt nói, cười lớn trêu đùa Hải Vương.
311 Không giống, nhưng Nhậm Kiệt này tính tình lại rất lớn lối, quần áo lụa là mà đứng đầu một nhà như vậy Hải Vương sống 300 năm tới nay còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
312 Chỉ trong chốc lát, vốn màn sương mù ở ngoài mấy trăm dặm, chỉ có thần thức cường đại mới có thể dò xét được đang từ từ co rút lại, nhưng cũng từ từ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
313 Chỉ cần hơi chút dính vào, tia sáng kia liền sẽ phân tán ra ngoài một chút. - A! Lực lượng huyết tế của Thập Lục Lang bọn họ, cùng với lực lượng luồng sáng đỏ kia mặc dù chỉ là hơi rút ra một chút, nhưng cũng đánh tới lực lượng vòng ngoài của Hải Vương, hai cổ lực lượng này đều đồng dạng kinh khủng dị thường, ngay cả Hải Vương đều phát ra một tiếng kêu đau đớn.
314 Tại sao còn chưa chết. Vì tiếp theo còn có chuyện phải làm, cho nên phải diễn một vở kịch. Tuy lúc đó mập mạp chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng Ngọc Nhân Long vẫn kiên quyết làm.
315 Đến đây, đến đây! - Mọi người sẵn sàng, lát nữa chuẩn bị dùng mê trận thúc dục sương mù xung quanh. Vừa đối kháng vừa tìm cơ hôi, một khi có cơ hội, tất cả mọi người phải nghe lệnh ta rút lui.
316 Mượn đao giết người. Lúc này chỗ dựa lớn nhất của Nhậm Kiệt là thần thức và trận pháp. Dựa vào lực lượng bây giờ y mở đoạn phim Thánh nhân luận đạo, thần thức gia tăng tới mức thần hồn lực.
317 Vô Song di tích, Vô Song. . . - Hống! Đáng ghét! Hải Vương! Ngươi dám giết đệ tử Thánh Đan Tông lão tổ ta. . . Ngươi! Mặc dù Tư Mã Dần có Thiên Hồng Kiếm, nhưng nếu đánh với Hải Vương cũng chỉ lưỡng bại câu thương.
318 Liều mạng! Tại một không gian thần bí, xung quanh tràn ngập bông tuyết. Bên trong gió tuyết, thân thể Phương Kỳ cũng chậm rãi rời mặt đất. Không mượn ngoại lực, chỉ dựa vào thực lực bản thân ngưng tụ âm sát khí nâng mình bay lên không trung.
319 Vốn đang lo lắng sốt vó, nhìn thấy cảnh tưởng này, đám người mập mạp và Ngọc Thành lập tức trợn tròn mắt. Đây. . . Đây là làm gì? Vô Song đã sống dở chết dở, mà giờ máu phun ra cũng mất 1/5 lượng máu trong người nữa.
320 - Lui! Ngay cả Nhậm Kiệt cũng là biết dao động không gian kia sớm hơn mọi người một chút, ngay lúc đột nhiên xuất hiện đại tướng quân Thương Vũ chỉ ngưng tụ ra nửa thân trên, lại vô cùng hung hãn này, Nhậm Kiệt đã kéo tay mập mạp hô một tiếng nhắc nhở Ngọc Thành lui về phía sau.