261 - Oa! Lại bay nữa, lần này đủ mạnh! Mập mạp vừa nói, bỗng không nhịn được cười to. Tiếp theo khoát tay với Lý Thiên Thành đã bay ra ngoài: - Lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện bay tốt lành, trở về ngươi sẽ là anh hùng, nhất định đừng dùng tư thế này bay trở về.
262 Lúc này Ngọc Hoàng Học Viện đã thành một biển mừng rỡ, toàn bộ đang ăn mừng, không khí đè nén lúc trước trở thành hư không. Khắp nơi toàn là người đang ăn mừng, hơn nữa hôm nay học viện tuyên bố nghỉ ba ngày, càng làm mọi người như lên cơn điên, khi Lý Thiên Thành từ trên không trung trở về, không khí đạt lên đến đỉnh.
263 Nếu người bình thường thấy nhóc bé xíu này, phản ứng đầu tiên khẳng định là coi nó là sủng vật gì, ngay cả Kiếm Vương Long Ngạo vừa thấy Nhậm Kiệt, mập mạp cũng liếc qua rồi không để ý, lúc ở Ngọc Hoàng Học Viện, bé xíu này phát uy một chút cũng không dẫn tới chú ý.
264 Tề Thiên thật là bất đắc dĩ, lại để tiểu tử xấu toàn thân tà khí này cho vào tròng. Trừ giới hạn mà hắn kiên quyết giữ vững, hắn phát hiện mình thường xuyên bị tiểu tử này cho vào tròng, về phần giới hạn cuối cùng thì Nhậm Kiệt như không có hứng thú, ngược lại rất thích làm hắn bó tay như thế.
265 Cho nên Nhậm Kiệt căn dặn xong mập mạp, liền trực tiếp vào phòng, bởi vì chờ lâu như thế, ngày hôm nay sắp qua, lão nhân mặt cười vẫn không có tin tức, làm cho Nhậm Kiệt thật lo lắng.
266 - Oanh! Trong nháy mắt thần thức Nhậm Kiệt phủ xuống, lại phát hiện mười mấy trận pháp bao trùm xung quanh, trong đó ẩn dấu 99 cây đại kỳ màu đen. Trận pháp tràn ngập âm khí, giống như địa ngục phát ra dao động mơ hồ.
267 Tranh đoạt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Tuy rằng dùng thần thức nói chuyện tốc độ rất nhanh, nhưng mà linh ngọc tiêu hao cũng vô cùng kinh khủng, nếu thúc dụng đoạn phim mà chỉ để tán gẫu thì ngay cả Nhậm Kiệt cũng cảm thấy mình rất phá của, quan trọng là hiện giờ hắn không có tư cách đó.
268 Đánh lén sát thủ Tàn Hồn Thì ra đại kỳ này tên là Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, 99 là số trời, chí tôn vô thượng, ngay cả hoàng đế cũng chỉ dám xưng cửu ngũ, mà âm dương là đạo thiên địa, thiên địa có âm dương dựng dục vạn vật, trấn thần thì lại càng lớn lối.
269 Tại nơi nguy hiểm nghỉ ngơi một chút. Không có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ tương trợ, cho dù cùng Hứa trưởng lão liên thủ, Hồng Diễm cũng biết mình không phải là đối thủ của Sát Thủ Vương, huống chi lúc này Hứa trưởng lão đã bị thương, thị đành phải trơ mắt nhìn lão nhân mặt cười rời đi.
270 Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Chúng ta có nhiều thời gian chậm rãi hàn huyên, ngài ngồi xuống trước. . . Nhậm Kiệt cười an ủi lão nhân mặt cười, khiến hắn mau chóng ngồi xuống điều tức một chút, thương thế của hắn cũng không nhẹ.
271 Không có khả năng sao? Nhậm Kiệt nghe xong lại không nghĩ như vậy, chỉ là vấn đề này tạm thời không cần thiết tranh luận, bởi vì hắn cũng không quá hiểu.
272 Quãng đường hơn 1000 dặm, chỉ là quãng đường Ngọc Kinh Thành đến một thành thị khác, thậm chí đối với rất nhiều người mà nói ở Ngọc Kinh Thành 1700, 1800 dặm vẫn là thuộc trong phạm vi thế lực phòng ngự của kinh thành.
273 Đối với Tôn Nhị mà nói, lần này tuyệt đối là lực lượng bất khả kháng. Tuy rằng Nhậm Kiệt cũng không chân chính vậndụng toàn bộ lực lượng, nhưng lại cũng tương đương với một đòn toàn lực ra tay của một gã Thần Thông Cảnh tầng chín, uy thế to lớn càng là long trời lở đất.
274 - Hội Văn? Nhậm Kiệt nghe thấy quen quen, khẳng định có nghe nói, nhưng không có nhiều ấn tượng, cũng không quá rõ. - Hắc hắc. . . Thấy Nhậm Kiệt có vẻ suy nghĩ, mập mạp cười hắc hắc nói: - Phiếu cơm lão đại không cần nghĩ, nếu ta không có cửa hàng thuốc khai trương gần đó, vừa lúc đi ngang qua thấy cảnh tượng náo nhiệt, nghe người bên dưới nói, còn không biết Hội Văn này.
275 - Dĩ nhiên là được. Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, Văn Tử Hào lập tức đáp: - Hai bên bờ sông có 108 cửa hàng, lấy Hội Văn Lâu làm trung tâm tỏa ra xung quanh, mỗi một lâu đều có người chủ trì, người có tài hoa có thể đi vào khiêu chiến, cuối cùng có cơ hội vào Hội Văn Lâu.
276 - Ngươi là nô tài nhà ai, vừa nhìn ăn mặc là biết từ bên ngoài trở về, có hiểu quy củ hay không, có biết đây là chỗ nào, dưới chân thiên tử, là nơi hoàng thành.
277 Lúc này Nhậm Kiệt cũng đang nhìn Lý Nham, với thần thức, ánh mắt của Nhậm Kiệt lúc này, đừng nói vẻ mặt Lý Nham mỉm cười không để ý, đắc ý, tự cho rằng mưu kế đã thành, ngay cả động tác bóp nát ngọc bài của hắn, Nhậm Kiệt đều cảm nhận rõ ràng.
278 “Bá” tam hoàng tử mở miệng trước, các người khác tự nhiên cũng không cần nói. Trên thực tế bọn họ cũng đều có vẻ hơi khó xử, dù sao trước đây Nhậm Kiệt đã làm những chuyện quá mức kinh người, nhưng bọn họ đều là người chủ Hội Văn, ai cũng muốn biểu hiện một phen, cho nên mới có chút lưỡng nan.
279 - Gặp. . . một lần ta đánh một lần. . . Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt! Ngươi cũng không sợ gió lớn thổi đứt đầu lưỡi ư? Ta là con cháu hoàng gia, ta phụ trách an toàn cho Hội Văn, dù muôn lần chết cũng không từ! Ngươi thật cho là ngươi có thể không chút kiêng kỵ như thế ư? Cho là hoàng gia ta không người hay sao? Nhậm gia ngươi có lợi hại, cũng là thần tử, Lý Nham ta bất kể ra sao đều là huyết mạch hoàng gia, huống chi ngươi vừa rồi còn vũ nhục tam hoàng tử, miệng nói ra lời ô uế, phá vỡ phòng ngự Hội Văn.
280 Tuy rằng Hải Dương là đại tướng quân hải quân duy nhất trong Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng bởi vì Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không coi trọng hải quân, chung quanh hai mặt bị bao vây bởi hai đại cấm địa trên biển, cũng không có địch nhân trên biển cường đại gì, cho nên triều đình cũng không chú trọng hải quân cho lắm.