121 “Thốn Vạn, cùng nhau thu thập hắn!” Thốn Nan mừng rỡ: “Người này rất mạnh, không hề kém ta!”“Không hề kém ngươi?” Thốn Vạn kinh nghi, đảo mắt nhìn Diệp Sở: “Khó trách tộc ta nhiều người vậy mà không thể làm gì được hắn!”Diệp Sở thấy hai người trái ngăn phải cản, bèn cười nhạo: “Cho dù thế thì có thể làm gì được ta?”Thốn Vạn thoáng nhìn Diệp Sở, đoạn nói với Thốn Nan: “Đồng loạt ra tay bắt hắn! Thu thập hắn xong, chúng ta còn phải bắt cả ả đàn bà kia.
122 “Diệp Sở, ngươi đi đâu?” Diệp Sở vừa bước vào Hoàng phủ chưa được bao lâu thì đã bị Hoàng Lâm chặn đường. Nàng hưng phấn nhìn Diệp Sở: “Tìm ngươi đã lâu!” “Hả?!” Diệp Sở nhìn Hoàng Lâm với vẻ ngờ vực, thầm nghĩ con bé này gấp cái gì mà gấp thế? Diệp Sở đang muốn vòng qua để tìm Bạch Huyên vì biết mình đi lâu như vậy đã khiến nàng rất lo lắng.
123 “Không tin?” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở đầy khinh bỉ: “Lúc Diệp Nguyên Vũ tới, ta gọi nữ nhân xinh đẹp nhất Đăng Lâu tiếp gã, rót loại rượu ta tự tay điều chế.
124 “Cứu tỉnh người của chúng ta, ta không so đo với các ngươi nữa!” Nam tử ngoại vực trừng mắt nhìn Bàng Thiệu, bên trong mang theo vẻ miệt thị. Tu hành giả của Sát linh giới ai lại chẳng vô cùng tôn quý.
125 Không lục soát được quyển bút ký của Đại tu hành giả Sát linh giới trên người nam tử ngoại vực mà Hoàng Lâm nói, Diệp Sở để mặc cho đám Bàng Thiệu xử lý.
126 Diệp Sở ôm Bạch Huyên, tay vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng, đồng thời ra sức mút chiếc lưỡi thơm tho mềm mại. Thân thể nàng khẽ ưỡn lên, giống như chủ động dâng hiến đôi môi cho Diệp Sở, hơi vụng dại nhưng lại vô cùng nồng cháy.
127 Diệp Sở cũng hỗ trợ sửa sang lại căn biệt viện nhưng không được bao lâu thì đã bị Bạch Huyên đuổi ra, bởi quá chán ngán cái kiểu giúp đỡ qua loa của hắn và Hoàng Lâm: “Ta chuẩn bị xong rồi còn bị ngươi quậy cho loạn cào cào.
128 Tin tức Diệp Nguyên Vọng ước chiến Diệp Sở trong mộ Đại tướng quân được lan truyền rất nhanh, người trong hai phe đều biết. Vì tin tức này, Bàng Thiệu phải mặt cau mày có, mà đám người phe Diệp Nguyên Đức thì lại chế nhạo không ngừng.
129 "Diệp Sở! Đứng lại!" Ngay lúc Diệp Sở vừa đi ra, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn. Diệp Sở quay đầu nhìn sang thì gặp ngay Thượng Quan Mẫn Đạtdẫn một đám người ngăn cản phía trước: "Biết rõ ngươi sẽ ra ngoài, bản công tử đứng đây chờ ngươi!" Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.
130 Mộ Đại tướng quân toạ lạc cách ngoại vi Hoàng thành mấy trăm dặm. Xuyên qua vài ngọn núi, Diệp Sở mới nhìn đến một ngọn núi đá trụi lủi, phía trên không có lấy một ngọn cỏ.
131 “Đại ca! Đuổi theo đi!” Diệp Nguyên Đức thấy Diệp Nguyên Vọng vậy mà không có hành động nào tỏ vẻ muốn đuổi theo, không khỏi nhắc nhở. “Con đường phía trước kia.
132 Thừa lúc đám Tình Văn Đình, Bàng Thiệu và Hoàng tử gây ra huyên náo bên ngoài, Diệp Sở lại tiếp tục đi sâu vào trong. Càng đi sâu vào hắn càng gặp nhiều sát khí.
133 Nữ nhân này cũng không phải người lạ, Diệp Sở cũng đã từng găp nàng một lần. Lúc trước ở Vương cung Nghiêu thành nàng đã trộm đi ngọc tỷ, tùy ý phất tay đã đánh lui quốc sư Tiên thiên cảnh của Nghiêu quốc, cuối cùng nói toạc ra mình đến từ Vô Tâm Phong - Thanh Di Sơn, lại còn tuyên bố là sư thúc của Lão phong tử.
134 “Ngẫu nhiên biết được!” Diệp Sở không muốn nói quá nhiều nhưng trong lòng hưng phấn không thôi. Được một cường giả như thế bên cạnh thì xác xuất tiến vào bên trong gia tăng rất lớn.
135 “Có biện pháp nào đi vào không?” Diệp Sở hỏi Nhược Thủy, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được sự thận trọng trên khuôn mặt bình tĩnh của Nhược Thủy. “Đây là ý định bảo vệ phần mộ của Đại tướng quân.
136 Diệp Nguyên Vọng thấy Diệp Sở cùng Bàng Thiệu cứ cười nói thản nhiên, căn bản không để mình vào mắt thì không nhịn được quát to một tiếng: “Diệp Sở, có tin ta giết ngươi bây giờ không?”“Ngươi ngon quá nhể? Có tin bản thiếu gia giết ngươi trước không?” Bàng Thiệu trước kia không dám hung hăng càn quấy nhưng giờ này có cường giả bên người, liền nhìn thẳng vào Diệp Nguyên Vọng cất tiếng hăm dọa.
137 Những vật phẩm và ngọc trạc ‘khiến mọi người đỏ mắt ấy’ đang cố trấn áp uy nghiêm mộ phần. Từng kiện từng kiện một rơi vào phía trên mộ rồi nổ mạnh vô cùng khủng bố.
138 Mọi người phóng nhanh vào mộ huyệt nhưng nó lại khủng bố vượt quá sự tưởng tượng của người thường. Sát khí cuồn cuộn cuốn lấy một đám Tu hành giả. Tuy họ ngừng hô hấp nhưng sát khí đã bao phủ thân thể bọn họ rồi dung nhập vào trong cơ thể khiến họ kêu gào thảm thiết, da thịt thối rữa.
139 Có bút ký chỉ dẫn, Diệp Sở một mực xâm nhập nhưng đương nhiên càng gần trung tâm thì sát khí càng khủng bố. Diệp Sở ngẫu nhiên cũng đi nhầm và đụng phải lực lượng khủng bố, may có Nhược Thủy và Tình Văn Đình ra tay thì hắn mới an toàn.
140 Nhược Thủy, Kỷ Điệp và Tình Văn Đình đều không phải người bình thường nhưng ai nấy đều chấn kinh, nhìn thấy tờ giấy vàng kia bằng ánh mắt sáng rực. Ba người họ hoàn toàn hiểu rõ về thứ này, vật đắp nặn được một nguyên linh tuyệt thế là bảo vật khó cầu.