81 "Ngươi không sao chứ?" Lúc Diệp Sở xuất hiện trước mặt Bạch Huyên, nàng liền chạy đến trước mặt Diệp Sở, giương đôi mắt đẹp nhìn gã hết một lượt, gương mặt kiều diễm đầy vẻ lo lắng mang một nét phong tình đến lạ.
82 Đàm Diệu Đồng đưa mắt nhìn Diệp Sở, đôi mắt ngấn nước vô cùng câu hồn đoạt phách, phối hợp với khuôn mặt kiều diễm mềm mại trông hết sức thanh tú. "Cho ngươi!" Đàm Diệu Động đột nhiên ném một thứ cho Diệp Sở.
83 Diệp Sở lắc lắc cánh tay, lực đạo của Động Lão Tam rất hung mãnh, một kích vừa rồi đã chấn cánh tay hắn đến phát run. Hắn đưa mắt nhìn ba tên này, vẻ mặt nghiêm lại.
84 "Chết đến nơi mà còn lớn lối!" Động Lão Tam nhìn Diệp Sở khinh bỉ, sắc mặt âm trầm dữ tợn. Diệp Sở không hề bị lời nói của đối phương ảnh hưởng mảy may, hắn đột nhiên móc ra viên Cực ý ngọc mà Đàm Diệu Đồng cho hắn.
85 Thấy Diệp Sở né tránh được đòn tấn công, Động Lão Tam lắc đầu cười mỉa: “Vô dụng thôi, dù gì ngươi vẫn chỉ là Hóa ý cảnh. Tránh được một vài lần thì đã sao? Ngươi có thể chống đỡ ba Tiên thiên cảnh không?”Sắc mặt Diệp Sở âm trầm, nhìn đối phương nói: “Ngươi nói không sai! Ta không hề ảo tưởng Hóa ý cảnh ngăn chặn được ba Tiên thiên cảnh.
86 Đạt tới Tiên thiên cảnh là một sự lột xác về chất. Diệp Sở lấy Hóa ý cảnh đã có thể chiến Tiên thiên cảnh, mà sau khi đạt Tiên thiên cảnh thì lực lượng đã vượt xa bọn họ.
87 Khi đưa Đàm Diệu Đồng đi du ngoạn Hàn hồ, Diệp Sở thậm chí còn thuê một chiếc thuyền lá nhỏ, để mặc nó trôi chầm chậm dưới làn mưa bụi mờ ảo giữa Hàn hồ.
88 Tiếp lấy tách trà Diệp Tĩnh Vân cố ý làm đổ vào người mình, Diệp Sở không hề ngại ngần chuyện nàng đã dùng qua. Sau khi thổi cho nguội thì liền uống một ngụm, than thở: “Trà ngon, cảm ơn nhiều!”Tĩnh Vân thấy Diệp Sở nuốt nước trà mình đã dùng thì không khỏi đỏ ửng cả mặt, trong lòng mắng vô lại nhưng lực bất tòng tâm.
89 Một thanh niên đang bước vào khoang thuyền, dù diện mạo cách biệt Diệp Sở một trời một vực nhưng trang phục quý phái, phong thái ung dung cộng thêm trên người đeo đầy trang sức bằng ngọc thạch mà ngay cả Nghiêu thành cũng rất hiếm thấy.
90 "Ngươi tưởng Tĩnh Vân thích nam nhân à?" Diệp Sở nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt nở nụ cười, chỉ chỉ Diệp Tĩnh Vân nói: "Hôm nay Diệu Đồng đi dạo Hàn hồ với ta thì đã nói cho ta biết là Diệp Tĩnh Vân thích nữ nhân, mấy hôm nay đều muốn ngủ chung với nàng khiến cho nàng ấy rất hoảng loạn đấy!"Diệp Sở nói một câu, không chỉ khiến Diệp Tĩnh Vân trợn trừng mà ngay cả đến Đàm Diệu cũng Đồng đỏ mặt như gấc đứng chôn chân tại chỗ, chỉ dám che miệng lại mà nhịn cười.
91 "Thượng Quan Mẫn Đạt, ngươi nói chuyện phải chú ý, bảo Diệp Đồng cách xa ai hả? Ngươi dám nói hưu nói vượn ở bên ngoài thì có tin ta xé nát miệng ngươi ra không?" Diệp Tĩnh Vân nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt vô cùng tức giận, hét ầm ĩ mà trong tâm thì nghĩ thầm nếu quả thật hắn nói lung tung ra ngoài thì mình còn mặt mũi gì nữa đây?Hiển nhiên gã không hề sợ sệt Tĩnh Vân, nhìn lướt qua nàng rồi nói: "Ta cũng nhắc nhở ngươi, có một số việc không nên làm thì đừng làm.
92 “Diệp Sở, rốt cục ngươi đã trở lại!” Diệp Sở vừa bước vào biệt viện thì tiếng Bạch Báo đã vang lên, ông ta không nhịn được bèn thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Diệp Sở cứu được Dao Dao thì liền biệt dạng nên Bạch Báo luôn lo lắng, chẳng Diệp Sở có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
93 Diệp Sở biết Bạch Huyên không thể cứ ở nơi này được, nếu đã có người biết Bạch Báo thì sớm muộn cũng sẽ có người lại tìm đến đây. Diệp Sở cũng không thể nào sống mãi tại Nghiêu thành, nhưng cũng không thể bỏ mặc Bạch Huyên và Dao Dao.
94 Du Kinh Luân nhìn Bạch Huyên chằm chằm, mở miệng: "Bạch Huyên tiểu thư sao đi vội quá vậy, ăn xong lau miệng đi ngay luôn sao?"Bạch Huyên bị hắn nói kháy như thế, trong lòng thấy khó chịu: "Du công tử mời chúng ta tới đây, chúng ta đã tới rồi.
95 Đám người Lưu bá cũng bị Du Kinh Luân lôi theo mà họ thật ra lại vô cùng ghét Du Kinh Luân, bèn mở miệng an ủi Diệp Sở: “Các ngươi không cần lo lắng! Phụ thân Du Kinh Luân là cựu giao với chúng ta.
96 Giờ phút này, Du Đan đang đi ra cùng trượng phu và cha chồng Hứa hầu của nàng. Vừa nghe thấy có người mở miệng bỡn cợt bèn tức thì nổi giận đỏ mặt đến tận mang tai.
97 Tuy rằng Du Hỏa Văn hơi lo lắng thân phận của Diệp Sở, nhưng lại có Hứa hầu nguyện ý đứng ra giúp đỡ, vậy thì mình cần gì nghĩ ngợi nhiều nữa. Hứa hầu là nhân vật cỡ nào? Đến cả Hoàng đế bệ hạ cũng đã gặp qua thì một tên Diệp Sở có thân phận chút xíu thì sẽ làm được gì?Chỉ Du Đan khi nhìn thấy Lưu Thiếu Dương đi mất thì liền tái mặt.
98 Cả bọn Diệp Sở nghênh ngang bỏ đi, để lại Hứa hầu và Du Hỏa Văn sắc mặt âm trầm. Du Hỏa Văn hít sâu một hơi, phất tay ra hiệu cho Du bá bước tới: “Đi xem tòa biệt viện nào tốt nhất, rồi giao cho Diệp Sở!”“Vâng!” Du bá làm sao không hiểu Diệp Sở là người không thể dây vào, biết lão gia đang nổi dóa nên không dám đợi lâu, bèn vội vàng chạy đi xem tất cả các tòa biệt viện.
99 Hoàng Lâm bố trí một gian phòng trong phủ cho Diệp Sở và Bạch Huyên, còn phái cả người hầu chăm sóc cho Dao Dao nữa. Hoàng Lâm thường xuyên dẫn người về phủ, cho nên trên dưới Hoàng phủ dù có thấy nhưng cũng không lấy làm lạ.
100 Bạch Huyên cảm nhận hô hấp dồn dập của Diệp Sở, đương nhiên nàng cũng hiểu hắn đang muốn gì, sắc mặt đỏ lựng, không có dũng khí đối mặt với hắn. Dù rằng nàng rất thích cảm giác tựa sát vào người Diệp Sở nhưng lúc này thì.