21 "Muốn đi? Hôm nay thì ngươi đừng hòng!" Thanh Hướng Minh đứng đối diện Diệp Sở đáp, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, thù mới hận cũ hắn muốn lúc này trả lại tất cả cho Diệp Sở!"Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ đi!" Diệp Sở đáp: "Nhưng ta cũng không muốn đánh nhau với ngươi!""Sao vậy? Biết sợ rồi?" Thanh Hướng Minh châm chọc: "Nhưng đã muộn rồi! Hôm nay ngươi không để lại hai cái chân chó thì đừng hòng bò ra khỏi phủ Thanh Dương hầu!""Sợ là không bò được thôi! Nhưng vô duyên vô cớ đánh với ngươi mà không có một chút tiền cược thì ai thèm chứ! Thôi thì như vậy đi, ngươi nếu muốn đánh nhau đến như vậy thì lấy cây linh chi ba trăm năm ra làm tiền đặt cược đi!" Diệp Sở vẫn bình tĩnh nhìn Thanh Hướng Minh cười hỏi: "Ý của ngươi thế nào?""Đừng nói là linh chi ba trăm năm, cho dù linh chi ngàn năm lấy ra thì như thế nào? Ngươi có bản lãnh cướp đi sao?" Thanh Hướng Minh cười nhạo đáp, không hề để lời nói kia của Diệp Sở ở trong lòng.
22 Thanh Dương hầu nhìn đứa con trưởng của mình bị đánh bay ra ngoài tới nỗi bố nó cũng không nhận ra, thần sắc âm trầm đến mức tận cùng, nhìn Diệp Sở chòng chọc: “Thật to gan! Dám đến phủ Thanh Dương hầu gây chuyện!”Tiếng quát như sư tử rống vang vọng quanh đại sảnh không ngừng, khiến không ít người bị chấn đến đau màng nhĩ.
23 "Hãy cám ơn Hầu gia thay ta! Nói cho ngài rằng, Thanh thúc quả nhiên giống ta, cũng là bậc quân tử luôn luôn giữ lời hứa!" Diệp Sở nhận lấy nhánh linh chi từ tay hộ viện, đoạn tiện tay ném linh chi qua cho Lương Thiện ở bên cạnh.
24 Tin tức Diệp Sở trở lại Nghiêu thành đã lan tràn trong khắp đám người trẻ tuổi, sự tích đánh bại Thanh Hướng Minh cũng tạo thành một cơn sốt sôi sùng sục.
25 Diệp Sở vẫn không vội vã khu trừ sát khí cho Bạch Báo, mỗi ngày hắn chỉ giúp ông ta áp chế sát khí, đồng thời dặn Bạch Huyên hầm linh chi thành canh cho Bạch Báo dung, để từ từ bổ dưỡng tinh nguyên.
26 Không cách nào thỉnh Diệp Sở xuất thủ, Bàng Thiệu chỉ có thể bất đắc dĩ chịu bỏ qua. Nhưng thằng này cũng thật hèn hạ, sau khi nói cho Bạch Huyên biết Diệp Sở giả vờ bất tỉnh thì mới chịu nghênh ngang bỏ đi.
27 Cuộc sống vô tư lự cứ như thế trôi qua, cho đến khi Lương Thiện tìm hắn mới hoàn toàn kết thúc. Khi Diệp Sở nhìn thấy Lương Thiện thì mặt mày gã đã sưng vù, ngay cả cánh tay cũng được băng lại, hiển nhiên là nó đã bị gãy.
28 "Ngươi là ai? Dám đến Định Võ quán gây chuyện!" Diệp Sở xông vào Định Võ quán, nhanh chóng làm kinh động đám người trong đó, cả bọn hùng hùng hổ hổ cầm gậy gộc ra ngăn chặn hắn.
29 Đinh Khải Uy đi ra, những võ đồ vây quanh Diệp Sở chật như nêm cối liền tránh ra tạo thành một con đường. Gã tiêu sái chậm rãi đến trước mặt Diệp Sở, tư thái ngạo nghễ, chỉ im lìm đứng trước Diệp Sở, nhìn chằm chằm hắn thốt: "Ta tưởng là kẻ nào dám đến Định Võ quán gây chuyện, nguyên lai là con chuột cống ngày xưa của Nghiêu thành!"Trong giọng nói của Đinh Khải Uy tràn ngập sự miệt thị, mắt nhìn thoáng qua cổng chính bằng sắt bị đạp bay đoạn tiếp tục nói: "Nhưng đúng là ngoài dự liệu của ta, một tên trói gà không chặt như ngươi lại cũng có lực lượng như vậy.
30 Diệp Sở khẽ nhích thân thể sang một bên, tránh được một cước, cười nói: "Chỉ một người thôi sao? Tất cả lên hết đi? Lên luôn đi? Sao không lên hết một lượt đi?""Wow.
31 Không ai có thể tiếp nhận sự thật này, bao gồm cả Bàng Thiệu cũng nhìn Diệp Sở như mất hồn vậy. Chỉ một chiêu đã đánh bại một tên Hóa Ý cảnh tam trọng quả là chuyện không thể tin nổi! Thực lực như vậy ở trong đám thanh niên sợ rằng chỉ có hai nhân vật truyền kỳ ở Nghiêu thành có thể so được mà thôi.
32 Nhất chiến thành danh!Ở Nghiêu Thành, hiện giờ cái tên Diệp Sở trở thanh đề tài bàn tán nơi cửa miệng đám thanh niên. Nhưng trái ngược với tiếng xấu trong quá khứ, lần này mọi người lại không ngừng trầm trồ thực lực của hắn, đánh bại được cả Đinh Khải Uy, mọi người không thể tin vào sự thật này.
33 Diệp Sở hỏi câu này liền khiến hắn và Bạch Báo đều lâm vào trầm tư. Không thể nghi ngờ, lúc Diệp Sở bắt đầu cứu trị cho Bạch Báo thì đã rắp tâm mang toan tính khác, nhưng cũng không biết Bạch Báo có ý nghĩ khác hay không.
34 “Bàng Thiệu, nghe nói ngươi thật sự bị người ta đánh?” Diệp Sở cười híp mắt nhìn Bàng Thiệu. Sau khi từ chỗ Bạch Báo biết được cô bản ở vương cung, hắn liền đi tìm Bàng Thiệu.
35 Quyển Hồng Sát cô bản có tác dụng rất lớn với hắn. Lão béo chết tiệt ở Thanh Di Sơn đã nói cho hắn biết, vật này có thể giúp hắn lợi dụng được thể chất đặc thù, vì vậy sẽ đột phá được.
36 Hai nàng trừng mắt giận dữ nhìn Diệp Sở, đôi ngươi mỹ miều như bắn ra lửa mà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Các nàng không phải là kẻ ngốc, làm sao không hiểu được mục đích thật sự của Diệp Sở là gì! Buồn cười nhất là lúc trước cả bọn đều tin là thật, suýt chút nữa đã bị hắn lừa.
37 "Hừ, kẻ nào dám mắng chỗ của ta là nơi rách nát vậy?" Bên ngoài đi vào là một lão nhân mặt mày hồng hào, bước chân hết sức vững vàng, khóe miệng tuy khẽ mỉm cười nhưng lại chứa một sự uy nghiêm.
38 Biết Tô Chính Bình dùng cung đình ép mình nên Diệp Sở cũng không hề yếu thế. Lúc ở hoàng thành đế quốc, có biết bao nhiêu kẻ dụ dỗ ép buộc nhưng hắn không hề suy suyển thì làm sao bị cung đình ở một cái vương quốc nho nhỏ như Nghiêu quốc dọa sợ chứ.
39 Tung mình lên nóc phòng, Diệp Sở cạy vỡ mái ngói lưu ly thành một lỗ hổng vừa thân người. Thân ảnh vừa đảo, toàn thân đã bay vào phòng. Ngự thư phòng là một trong những cấm địa bậc nhất của cung đình, mặc dù có thị vệ canh gác bên ngoài nhưng bên trong lại không có một bóng người.
40 "Thật to gan! Dám đến Vương cung trộm cắp!" Quốc vương Nghiêu quốc giận dữ ngay trên điện, nhìn qua nữ nhân trước mặt. Dù cô gái này rất đẹp, rất kiều diễm nhưng ông ta lập tức quát lớn: “Bắt nàng lại cho ta!”Bàng Thiệu thập thò sau lưng quốc vương, nãy thấy bên này có động tĩnh lớn thì tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực.