81 Tất cả binh sĩ rơi xuống khỏi lưng ngựa, trong nháy mắt liền bị loạn mã giẫm nát!
Từng đạo huyết quang không ngừng phun tung tóe, bay lượn trên không trung.
82 Thiết Tranh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên khói bên đó cuốn lên cuồn cuộn, phóng lên tận trời, tiếng chém giết cách mấy chục dặm mà vẫn có thể nghe rõ như thường.
83 Cuồng phong bỗng thổi nghịch hướng.
Ô một tiếng, sức gió liền trở nên mạnh chưa từng có, cỏ dại dưới đất bị gió thổi bật tận gốc, cành cây cũng nhao nhao gẫy rạp.
84 Trong nháy mắt, toàn bộ Ngọc Đường đế quốc đều trở nên sôi trào!
Cửu Tôn hiển linh, đại phá quân địch!
Chuyện mang theo sắc thái thần kỳ thần tiên ma quỷ này được truyền ra một cách sinh động từ trong miệng mấy chục vạn đại quân.
85 - Lão thần oan uổng a!
Thu Kiếm Hàn có lý mà không nói được.
“Muốn trị tội ta, nói lý do trước a”
- Lão thần chưa bao giờ lừa gạt bệ hạ… bệ hạ định tội này cho thần, thần không dám nhận.
86 Khi Vân Dương làm dùng thân phận Cửu Tôn để can thiệp chiến tranh, hắn đơn thuần chỉ nghĩ đó là trách nhiệm của hắn, là trách nhiệm mà hắn thay các huynh đệ gánh vác.
87 Ban đêm.
Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái đang ngồi trong phủ của mình xem tình báo.
Hiện tại Ngọc Đường rốt cục có một đoạn thời gian thái bình, mọi người cũng có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
88 Sáng sớm.
Vân Dương tựa người vào hoa thụ, hô hấp thật sâu, ánh bình minh vừa ló rạng trên không trung, linh lực đậm đặc như sương mù bị hắn hút vào thể nội.
89 - Nếu đã không thể lấy lực lượng của bản thân để ứng phó, vậy ta nên làm như thế nào?
Hai mắt vân dương sáng lên, lầm bẩm:
- Tên tiểu tử đông thiên lãnh kia hẳn là đã thắng rồi chứ? Sao còn chưa tới trả nợ…
Khi vân dương mới nghĩ tới đây.
90 - Chuyện đến cùng là như thế nào?
Vân Dương bát quái hỏi:
- Ta nhớ rõ… không phải Vân Túy Nguyệt là đại tỷ Thanh Vân phường a? Sao…
- Ngươi có điều không biết.
91 Cuối tuần tặng huynh đệ một chương
- Bản thân ta, những phương diện khác không nói, nhưng trời sinh cảm thấy thích mấy nơi văn nhã.
Vân Dương đứng lên:
- Được được được, coi như cho ngươi chút thể diện.
92 Sau một hồi đẩy đi đẩy lại, Vân Túy Nguyệt nghiêm mặt:
- Tiểu Lãnh, nếu như người không tiếp nhận chuyện này, vậy chuyện tỷ đệ, sau này cũng đừng nhắc đến! Có ai ăn uống trong nhà tỷ tỷ của mình còn phải trả tiền không…
Lúc này Đông Thiên Lãnh mới khuất phục.
93 Trận mắng này mắng tới hôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô quang. Từ ngữ khó nghe, mắng không kiêng nể, mỗi người đứng đây nghe được lời này đều có chung một cảm giác: nếu ta bị mắng như thế trước mặt công chúng, hòa thượng cũng phải nổi sát tâm!
Chỉ vào mũi người khác mà mắng ầm lên thế.
94 Vui đùa sung sướng?
Ánh mắt mọi người khẽ lướt qua ba bộ thi thể máu me đầm đìa dưới đất, ai nấy không tự chủ được đều giật giật khóe miệng.
Ba nhân mạng vẫn còn bày ở đây.
95 Chuyện ở Thanh Vân phường vừa truyền ra, hiềm nghi trên người Vân Dương không rửa mà tự sạch.
Hơn nữa, bắt đầu từ lúc này, một cái phiền toái vô tận bám dính lấy Đông Thiên Lãnh cùng nhị đại công tử Xuân Hạ hai nhà.
96 Có manh mối hung thủ sao?
Phương Mặc Phi hỏi xong câu này, liền thấy sắc mặt Vân Dương từ từ trầm xuống, càng lúc càng u ám.
- Có manh mối!
Vân Dương cắn răng, hít một hơi thật sâu, suy tư nói:
- Trong nháy mắt bị tập kích, ta cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vọt lên phía trước để tránh lưỡi đao.
97 (Biến cố ở Hình bộ vào ban đêm)
--------
Ban đêm, Hình bộ tựa như muốn tỏ lòng áy náy, chủ động mang rượu thịt lên cho Thủy Nguyệt Hàn và Phó Quan Sơn…
- Tình thế phát triển đều nằm trong dự liệu, ngày mai liền có thể trở về rồi.
98 Một cỗ khói xanh đột nhiên bốc lên.
Ánh mắt Thủy Nguyệt Hàn vẫn nhìn Vân Dương chăm chú, thân thể hắn run rẩy, huyết nhục toàn thân trong chốc lát hóa thành hư vô.
99 - Kiểm tra nơi ở của Thủy Nguyệt Hàn!
Thái tử gia tức đến méo mũi.
- Thái tử, nơi ở của Thủy Nguyệt Hàn không có ai, mọi thứ bên trong cũng không thấy dấu vết bị động qua, hẳn là hắn chưa từng trở về.
100 Vân Dương bình tĩnh mỉm cười, tựa như một ngọn núi lửa đang hoàn thành sự ấp ủ sau cùng, trước khi hoàn toàn bạo tạc.
Khoảnh khắc bình yên trước sóng thần!
- Kỳ thật, ta rất hoài niệm thời gian đơn thuần dùng cơ bắp trước kia.