21 Vân Dương nhìn người hôn mê bất tỉnh trên giường.
Đây là một gia hỏa khôi ngô, thân cao dáng lớn, chỉ nhìn khoảng không gian hắn nằm ở trên giường cũng có thể thấy được ót nào, người này một khi đứng lên, tất nhiên là một tên hán tử uy vũ hùng tráng.
22 Dịch: Thiều Bàn Tử
App.
“Ta thật không biết nói như thế nào với ngươi. ” Một thanh âm trào phúng phát ra từ phía sau hắn.
Vân Dương không nói gì.
23 Lão Mai gãi đầu, một bộ xấu hổ.
Chính lão cũng cao tuổi rồi, thế mà bị thiếu gia mới19 tuổi nói ngây thơ. . . Chuyện này thật là có chút. . .
Nhưng trong lòng Lão Mai cũng hoàn toàn cảm giác được, bản thân lão cùng thiếu gia mà so sánh, quả là.
24 Dịch Giả: Thiều Bàn Tử
Phương Mặc Phi trừng mắt thật lâu, có chút không thở nổi. Mà điểm Vân Dương thấy buồn cười chính là, vị Phương đại kiếm khách này, thế mà trừng tròng mắt tới hôn mê bất tỉnh.
25 Người có biểu hiện trầm ổn như Vân Dương bây giờ. Trong tất cả những người Kế Linh gặp từ trươc tới giờ, cũng chỉ có mấy người có thể so sánh.
Mấy vị lão tổ tông của gia tộc, còn có các trưởng bối được công nhận trí lực siêu quần, trải qua vô số hồng trần ma luyện, còn có các vị quân sư, cố vấn của các đại gia tộc.
26 Dịch Giả: Thiều Bàn Tử
Truyền thuyết kể rằng Độc Cô Sầu năm đó vô địch thiên hạ, hồng trần tịch mịch. Nhưng tại thời điểm hắn sắp phá toái hư không, lại gặp một vị tuyệt thế hồng nhan.
27 “Suy nghĩ của nữ nhân, thật sự thứ khó hiểu nhất trong thiên hạ. . . ” Vân Dương trong lòng thì thào nói ra.
“Ta đã lấy cho Sói con một cái tên, gọi là Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi thấy thế nào?” Kế Linh tràn đầy hưng phấn hỏi.
28 Vân Dương một đường hành tẩu.
Người tàn tật, quần áo tả tơi, chỗ nào cũng có. Nhưng người này, ai nấy đều rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Với họ mà nói, chỉ cần còn sống, những thứ khác có hay không đều không quan trọng.
29 Nghiêng người, đầu tiên có thể né tránh công kích, thứ hai coi như không thể tránh né, nghiêng người cũng có thể tránh bị thương chỗ yếu hại, thứ ba, có thể dùng cánh tay, mông,.
30 “Đừng đánh nữa!” Tạ Thanh Vân lau máu trên mặt đứng dậy, thần sắc dữ tợn: “Thả người, người đâu mau thả người cho hắn!”
Nói xong lập tức oán độc nhìn Vân Dương: “Vân Dương, ngươi xong rồi! Đánh mệnh quan triều đình, ngươi nhất định phải chết!”
Vân Dương cười lạnh một tiếng: “Ta chết hay không còn không biết, nhưng ta đếm ba tiếng, người ta cần không xuất hiện, ngươi chết chắc!”
Ánh mắt Vân Dương băng lãnh nhìn Tạ Thanh Vân.
31 Thịt rượu đầy đủ.
Trong đời Đông Thiên Lãnh chưa từng có một bữa cơm mà biểu cảm biến đổi nhiều lần như vậy.
“Ngươi. . . Ăn nhiều như vậy?” Đông Thiên Lãnh nghẹn họng nhìn trân trối, dường như chịu vô tận kinh hãi.
32 Vân Dương khẽ lắc đầu.
“Thời cơ chưa tới. ”
Lão Mai có chút không rõ, càng thêm xoắn xuýt.
Tới hiện tại còn tính là chưa đến thời cơ? Vậy đến lúc nào mới có thể xem như đến thời cơ a? Nếu thật là đến lúc đó.
33 Nếu là huynh đệ, không cần kết bái? Nếu đã không phải huynh đệ, kết bái để làm gì?
Câu nói này của Vân Dương nghe qua rất bình thường, nhưng, vào trong tai Phương Mặc Phi, lại như là kinh lôi từng đợt.
34 Kể từ mùng chín tháng ba năm ngoái, sau khi Cửu Tôn xảy ra chuyện, Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn liền không có đêm nào ngủ yên giấc.
Mỗi khi đêm đến, lão lại không tự chủ nhớ đến việc này rồi theo thói quen cất tiếng thở dài.
35 Buổi sáng cùng ngày, Binh Bộ Thị Lang Tạ Võ Nguyên đang ở nhà chờ tin tức của cha vợ, trong lòng tính toán sau khi bắt được Vân Dương, hắn nên hành hạ đối phương như thế nào.
36 Một bên, Lão Mai mang theo khí thế bén nhọn, phô thiên cái địa mà tới.
Người áo xanh vô thanh vô tức tung người bay lên, giương một tay, một sợi tơ không màu từ trong tay xuyên thẳng ra.
37 Mấy tên thị vệ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Lễ mọn?
Đích thật là lễ mọn a.
Mang theo năm quả đào liền dám vào cửa đại nguyên soái nắm quyền binh mã Ngọc Đường đế quốc, hơn nữa bộ dạng tỏ vẻ không kiêu ngạo không tự ti, có qua có lại.
38 Lão nguyên soái cùng hoàng đế bệ hạ hai người nhìn một khối thịt Huyền thú cuối cùng tiếng vào trong miệng Vân Dương, hai người không còn gì để nói. Dù hai người kiến thức rộng rãi, định lực như núi.
39 Lão nguyên soái nhìn bàn tay của mình, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái bàn này của lão làm từ ôn ngọc, chính tay hoàng đế bệ hạ ban tặng, cũng coi là một kiện bảo bối.
40 “Một lời khó nói hết. . . ” Đông Thiên Lãnh ai oán thở dài một hơi: “Đều là do vận khí ta không tốt, ai. . . ”
“Vận khí không tốt?” Vân Dương tròng mắt trừng trừng.