41 Trương Toại không ngờ Kiến Sầu lại đi tới chỗ mình.
Hắn ngẩn ra một lát rồi mới vội vàng đáp lễ, nói một tiếng: "Cảm ơn Kiến Sầu sư tỷ quan tâm, hết thảy đều rất tốt".
42 Côn Ngô, đại điện Chư Thiên.
Vô số bậc thềm hình trăng khuyết không ngừng kéo dài lên trên, hai hàng cột to lớn cao vút nâng một mái vòm như bầu trời sao.
43 Kiến Sầu sư tỷ?
Nhất thời Kiến Sầu hơi kinh ngạc.
Theo nàng, Côn Ngô nổi danh ngang với Nhai Sơn, thậm chí từ một góc độ nào đó thì còn là một môn phái đáng sợ hơn Nhai Sơn.
44 Rào rào. . .
Mưa dội xuống biển sâu, sóng biển cuồn cuộn.
Ngô Đoan đạp Bạch Cốt kiếm đứng giữa không trung, thân thể căng cứng. Sau khi nghe thấy Khúc Chính Phong nói ra hai chữ này, hắn thậm chí không thể tin được.
45 "Đó là. . . cái gì. . . "
Âm thanh gian nan cuối cùng phát ra từ miệng Mạc Viễn Hành.
Côn, và cả bóng dáng đứng tren lưng Côn!
Rốt cuộc là cái gì?
Là ai?
Dường như ai cũng không biết.
46 "Sư tỷ, sao thế?"
Vừa hạ xuống đất, Khương Hạ đã chú ý tới ánh mắt Kiến Sầu. Hắn nhìn theo mắt nàng, lại không phát hiện có gì khác thường.
Hắn tung quả địa linh trên tay lên, đỡ lấy nắm trong tay rồi đi tới.
47 Nàng nghe nhầm sao?
Tất cả mọi sắc thái thoải mái trên gương mặt Kiến Sầu dần dần thu lại, lộ ra một vẻ lạnh lùng khó tả.
Nàng chậm rãi nâng mí mắt lên nhìn Khúc Chính Phong chằm chằm.
48 Gió núi thấu xương.
Khúc Chính Phong ngồi trên đỉnh Hoàn Sáo vẫn còn dấu vết của trận chiến vừa rồi, nhìn bóng dáng đang đi xa phía dưới.
Kiến Sầu ngự Lý Ngoại Kính, hóa thành một vệt sáng từ trên cao bay xuống.
49 "Phương pháp luyện thể".
Có lẽ cũng biết lời vừa rồi của mình rất đáng sợ, cho nên Kiến Sầu nhắc lại một lần rất rõ ràng.
Phù Đạo sơn nhân cuối cùng cũng sụp đổ.
50 Trong phòng không lạnh lẽo mà lại nóng như lò luyện.
Nước trong đỉnh sôi trào, bọt khí không ngừng nổi lên. Khi Kiến Sầu vừa chìm xuống nước đã cảm thấy người mình sắp chín rồi.