21 Xoay người đi qua đám người náo nhiệt, Kiến Sầu không muốn nhìn thêm một cái nào nữa.
Phù Đạo sơn nhân phía sau hơi sững sờ: "Kiến Sầu, Kiến Sầu nha đầu!"
Ôi, cái con bé này, đi gì mà vội thế?
Còn muốn cho nó xem tên mình nữa mà!
Đúng là không được nước gì.
22 "Tốt, có khí phách".
Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân lộ vẻ tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là đồ đệ chỉ có ta mới có thể dạy dỗ ra được.
Nghĩ đến đám đệ tử vô dụng trên Nhai Sơn, lão cảm thấy được an ủi rất nhiều, thế là mỉm cười nói: "Chí ngươi đã quyết thì đi đi thôi.
23 ". . . "
Lúc này Kiến Sầu chỉ muốn thở dài một tiếng, hỏi một câu: Rốt cuộc tình hình là thế nào?
Thấy kẻ tự xưng tứ đệ tử Thẩm Cữu của Phù Đạo sơn nhân sau khi đang hỏi Kiến Sầu đã có đạo lữ hay chưa không ngờ lại bị tất cả các đệ tử Nhai Sơn còn tụ tập phía dưới phản đối.
24 Thập Cửu Châu, đêm sâu mà dài.
Cảm giác tĩnh lặng trên núi, đèn đuốc màu vàng ấm áp, tất cả đều làm Kiến Sầu nhớ tới trước kia.
Có điều nàng cũng chỉ còn lại những kí ức này.
25 Ra ngoài Lãm Nguyệt điện, Kiến Sầu liền quay lại theo con đường vừa đến. Khi ra đến đình đá bên ngoài vách núi liền nhìn thấy bóng dáng Khúc Chính Phong đang đứng trong đình.
26 Đánh nhau rồi!
Từ lúc tiếng kiếm ngâm đó vang vọng Nhai Sơn, Linh Chiếu đỉnh vốn đang vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt.
Có người hưng phấn gọi to một tiếng: "Mau ra đây! Thẩm sư bá rút kiếm với Khúc sư bá rồi!"
"Mau, mau ra đây mà xem!"
"Sắp đánh nhau rồi, mau lên!"
.
27 "Bế. . . Bế quan rồi?"
Đứng ngoài cửa phòng Kiến Sầu, ánh mắt Thẩm Cữu dính chặt trên tấm biển gỗ đã biến thành ba chữ "Tàng kinh các". Hắn quả thực rất muốn tóm cổ Phù Đạo sơn nhân đấm cho một trận.
28 Hôm đó Khương Hạ từ trong phòng mình đi ra, như mọi ngày lại nhảy thẳng ra bên ngoài.
Ở Nhai Sơn không có gì tốt, chỉ có ở đây mỗi ngày nhảy từ vách núi xuống Linh Chiếu đỉnh đều có thể trải nghiệm cảm giác sung sướng khi tự sát.
29 Các đệ tử đến xem bên ngoài đều bị trưởng lão đuổi đi, lí do thống nhất được đưa ra chính là đại sư tỷ tu luyện sơ ý một chút gây ra, còn rốt cuộc bọn họ có tin hay không thì không thể biết được, mà các trưởng lão cũng không cần quan tâm.
30 Kiếm cũng không có thì rút cái gì?
Còn nữa, đại sư tỷ ngươi có vũ khí tiện tay nào không?
Tại sao bọn chúng lại không biết gì cả?
Mấy người đều dán sát vào vách núi ngoài điện, toàn bộ đều chỉ muốn bóp trán than thở.
31 "Sư bá, sư bá. . . Ngài. . . ngài véo ta một cái đi!"
Đây là giọng nói khó tin của Trịnh Yêu.
Phù Đạo sơn nhân run tay, chiếc đùi gà béo ngậy trên tay chạy lung tung giữa hai tay lão như có tính mạng.
32 Ta đã thu một đứa đồ đệ rất biết bắt nạt người già!
Quả nhiên đồ đệ ta thu nhận không có đứa nào tốt đẹp!
Ngực sơn nhân ta đau quá!
"Ngươi biết cái này gọi là gì không?"
Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới đưa lấy lại được bình tĩnh, giơ chiếc đùi gà trong tay lên gặm một miếng.
33 Lạch cạch, lạch cạch.
Không gian trống vắng dưới đất đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Dường như trong lòng núi bị đục rỗng có một đài cao tự dưng mọc lên giống như một tế đàn, trên đỉnh tế đàn có một chiếc gương đồng to lớn khảm chìm xuống, mặt gương đồng dường như có vô số bụi bám vào, không có một chút ánh sáng nào hắt ra.
34 "Mười ba ngày trúc cơ, còn có thiên bàn?"
Côn Ngô, bên sông Cửu Đầu.
Vẫn là sông lớn chảy xiết như trước, vẫn là sông dài lững lờ như trước, vẫn là một thân đạo bào, mái tóc bạc trắng như trước.
35 "Bây giờ ta mới trúc cơ mà, Khúc sư đệ cứ đùa".
Cuối cùng Kiến Sầu cũng chỉ than một tiếng như vậy.
Khúc Chính Phong không nói nhiều nữa mà chỉ cười một cái, Kiến Sầu lại không hiểu tiếng cười này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
36 "Trời đã sắp sáng rồi, chắc bọn chúng cũng sắp về".
Bên cạnh Quy Hạc tỉnh, Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu đều đang chờ.
Trên vách núi đá có những vệt sáng bay xuống, dừng lại bên cạnh Phù Đạo sơn nhân.
37 Nàng nhìn thấy tiểu mập mạp Khương Hạ đứng bên cạnh Trần Duy Sơn lảo đảo suýt ngã. Nàng nhìn thấy Thẩm Cữu nghe Trần Duy Sơn nói xong liền đưa tay lên che mặt, hình như thề sau này phải đứng xa Trần Duy Sơn một chút.
38 "Không có ý gì cả. . . " Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy phản ứng của Phù Đạo sơn nhân rất vui. Nàng đảo mắt suy nghĩmột lát, nói: "Nghe nói Côn Ngô chính là đỉnh cao của Trung Vực, thậm chí còn cao hơn Nhai Sơn một chút.
39 "Đại sư tỷ chắc vẫn còn nhớ một người tên là Đào Chương?"
Khúc Chính Phong báy trước vài thước, Kiến Sầu bay theo bên cạnh hắn. Vệt ánh sáng màu đỏ bay phía trước chính là tiểu mập mạp Khương Hạ thì bay lung tung như chim mới sổ lồng.
40 Ngay từ lúc người này vào cửa, Đào Chương đã bắt đầu đoán thân phận của hắn. Vừa rồi ra tay kì thực không phải để dọa Mạc trưởng lão của Vọng Giang lâu mà chỉ để thăm dò tu vi của mấy người Nhai Sơn này thôi.