241 Người của Thanh Tâm đạo quán dưới sự bảo hộ của kim quang, cũng không cảm giác được sự lợi hại của hắc khí bên ngoài, nhưng bọn họ rõ ràng cảm giác đượckhu vực ánh sáng kim sắc đang giảm bớt, lại có cảm giác từng trận áp bức hướng về thân thể của mình.
242 Một lão giả ngừng niệm chú, mở miệng nói: “Chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không chỉ có một đường chết, chúng ta phải phản kích, cùng lắm thì đồng quy vu tận”.
243 Một hồng y tiểu cô nương đi vào, nhẹ nhàng đến bên cạnh Linh Cơ, gõ thật mạnh lên vai Linh Cơ một cái, cười khanh khách chạy tới một phiến đá khác bên cạnh, mỉm cười nhìn Linh Cơ, nói: “Tỷ tỷ suy nghĩ gì vậy? Có phải hay không suy nghĩ đại ca nhanh tỉnh lại cùng hắn hảo, hảo …” Nói tới đây, cố ý đem lời sắp nói nuốt xuống, chỉ nhìn Linh Cơ cười, không có nói tiếp.
244 Trong phiến đá màu xanh biếc phát ra lực lượng quái dị, từng tia xanh đậm mắt thường không nhìn thấy được tiến vào trong cơ thể của Trần Nhược Tư, trợ giúp hắn chống lại sự phá hoại của cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, có tác dụng tăng cường khả năng đề kháng của cơ thể hắn.
245 Các nàng là Tử Điệp, Ngọc Lan và Điềm Hương Nhi. Điềm Hương Nhi nghe Tử Điệp nói lúc trước từ nơi thú nhân cứu đi Trần Nhược Tư còn có người của Minh tộc, cho nên các nàng cũng hoài nghi Trần Nhược Tư là bị người của Minh tộc bắt đến đây.
246 Thật lâu sau, hồng y nữ tử nhìn thoáng qua hồng y nam tử, sau đó quay đầu nhìn Điềm Hương Nhi nói: “Nếu đúng theo lời của ngươi, chúng ta cũng không cần phải đi.
247 Nghe Tiểu Hà nói xong, cha mẹ nàng cùng sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, trầm mặc một hồi rồi mẹ của Tiểu Hà nhìn cha Tiểu Hà nói: “Minh tộc cách xa nơi này như vậy, thế nhưng thuật khống chế linh hồn của hắn còn có công hiệu, năng lực của tên kia đúng là khó tin, bởi vậy cũng biết, năng lực của hắn hơn xa chúng ta.
248 Yên lặng một lúc lâu, hồng y nam tử nói với hồng y nữ tử:" Thê tử, bọn họ có thể tìm được chỗ chúng ta bây giờ không? Chúng ta đã phát ra tín hiệu liên lạc hơn một canh giờ rồi, bọn họ sao mà vẫn chưa thấy tới chứ? Có thể là đã xảy ra chuyện gì không?"Hồng y nữ tử khẽ thở dài, trong bụng tuy cũng rất lo lắng nhưng không lộ ra ngoài mặt, quay đầu lại nhìn trượng phu cười nói:" Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không có việc gì đâu.
249 "Thật không tưởng tượng được, năng lực của đám Minh yêu kia còn có thể đạt đến trình độ này. Chẳng lẽ thế gian thật sự phải bị hủy trong tay chúng sao? Vậy lời Dự Ngôn thạch sẽ không chính xác sao, điều này sao có thể.
250 Tử Điệp thấy nha đầu kia tuổi còn trẻ mà đã có khí phách bất phục như thế, trong lòng không hề thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy tiểu nha đầu kia thật thú vị, nàng cười nói:" Tiểu Hà, đừng hiểu lầm, chúng ta không phải không muốn cho ngươi vào, mà là phụ mẫu ngươi yêu cầu chúng ta bảo vệ ở miệng hang, không cho bất cứ ai vào trong.
251 Tiểu Y Nỉ thú thấy tình hình này thì thấy rất lo lắng, trong lòng thầm tính, nếu như không dùng nhiệt năng của mình, chỉ sợ là khó có thể ngăn cản đám yêu linh này xông vào.
252 Không biết qua bao lâu, hắc khí trên người yêu linh đầu lĩnh mạnh lên nhanh chóng, đôi mắt hắn bắn ra quang mang màu máu, yêu linh và u linh bên người hắn đều nhanh chóng né sang một bên.
253 Một mình Mộ dung Thiên, ngồi trên tảng đá lớn ở đầu thôn, lẳng lặng nhìn về hướng Thanh Tâm Đạo Quán, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời.
254 Mộ Dung Thiên mặc dù biết mình không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng lão không hề cảm thấy sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn nhóm yêu linh trên không trung nói: “Các ngươi rốt cục cũng đến rồi, là tới để giết ta hay là tới bắt ta đây?” Nói xong, vuốt nhẹ chòm râu rồi ha ha cười lớn.
255 Tiểu Hà nhìn Trần Nhược Tư, hướng hắn làm ra mặt quỉ, thân hình lay động, đôi môi mấp máy như muốn nói, ngươi biểu diễn quá kém đi, phải thêm vào chút bộ dáng lung lay đứng không nổi mới chân thực chứ.
256 Khi Trần Nhược Tư cách Kỳ Phong Sơn ước chừng vài dặm, liền cảm giác được cỗ sát khí cường đại kia tồn tại. Hiện tại chỉ có rất ít người có năng lực chống lại hắn, mà cỗ sát khí này, ngay cả hắn cũng cảm giác có chút không thích ứng được, thâm chí sinh ra tâm lý lùi bước.
257 Hắn cũng không có đình chỉ đi tới, rất nhanh, hắn một đường chống đỡ đi tới rốt cục cũng cảm giác được bản thân dẫm lên một vật cứng, hắn biết, giờ phút này chính mình đang dẫm lên mặt đất của Kỳ Phong Sơn.
258 Sườn núi một mảnh hoang dã tiêu điều, sợ rằng chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể đem những sinh mệnh yếu ớt nơi này thiêu rụi, hôi phi yên diệt. Tên thổ tinh nhân kia vẫn như cũ cao ngạo đứng thẳng tại nơi đó, vẫn cái bộ dáng ấy, ngửa đầu nhìn không trung, làm cho người ta cảm giác, hắn dường như thực sự hâm mộ không trung, vẻ mặt hắn, vẫn bình thản như vậy, đầy vẻ say mê.
259 Đúng lúc này, trên không một đạo thất thải quang mang, nháy mắt bay xuống, đứng ở bên cạnh tảng đá màu xám kia, hóa thành hình người. Mọi người vừa thấy, là Trần Đạo Thiên, trong ngực hắn, còn có một nam tử bị hôn mê, nam tử này đúng là Trần Nhược Tư.
260 “Ngươi tính cái gì, ngươi dựa vào cái gì. . . . . . ” Lý Hữu Quyền cũng không biết là lấy đâu dũng cảm, nhìn chằm chằm Xích Vũ Đông hét lớn, nhưng câu kế tiếp của hắn, còn chưa có nói xong, hắn chỉ thấy trong mắt Xích Vũ Đông bắn ra một đạo bạch quang.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44