81 Nghe thế, Quân Tà Trần liền trực tiếp vọt ra, nắm lấy tay thanh niên, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Cái gì bị bắt đi? Người đâu? Vì sao chỉ thấy ba người các ngươi? ! Những người khác đâu?”Quân Tà Vân và Quân Tà Tư cũng đồng thời hướng tới mặt hai người khác hỏi: “Sao lại thế , làm sao lại bị bắt đi?”Tà Băng nhìn đến tình huống như vậy, cau mày, đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn, nàng đem người đưa đến trấn nhỏ hơn nữa đã dàn xếp tốt cho bọn họ, không nghĩ đến thế lại bị bắt đi? Bọn họ vì cái gì? Trên đại lục hẳn là không ai không biết Tà Quân dong binh đoàn với ba đội trưởng đều là người Quân gia, khẳng định không phải là Quân gia làm , như vậy lại là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì nhiệm vụ lần này của Tà Quân dong binh đoàn?Tà Băng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy khả năng bắt đi người của bọn họ chỉ có thể là Thiết Báo dong binh đoàn và Hồng Tam dong binh đoàn.
82 Chỉ thấy trước mặt Tà Băng là một nam tử, chính xác mà nói, là một cái yêu nghiệt nam tử cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng! Tay chân nam tử đều bị thiết liên* thật to vòng quanh người khóa lại,do cúi đầu nên nhìn không rõ gương mặt nam tử, nhưng nhìn theo những sợi tóc hỗn độn đi xuống có thể thấy được góc cạnh gương mặt hoàn mỹ!(* thiết liên: dây xích sắt)Đây là lần đầu tiên Tà Băng nhìn thấy một con người có khí chất mâu thuẫn nhưng lại hoàn chỉnh, nam tử mặc y mặc phát, rõ ràng là khí chất lãnh khốc, lại làm cho Tà Băng cảm giác được trong đó ẩn chứa khí chất yêu nghiệt, tuy rằng không có nhìn rõ gương mặt hắn!Hơn nữa thời điểm Tà Băng nhìn thấy nam tử, có một cổ cảm giác quen thuộc không thể nói thành lời, giống như Tà Băng nhìn đến một vài bức ảnh giống nhau, tuy là xem không hiểu, nhưng lại có cảm giác rất là quen thuộc,nam tử này, cũng là giống như vậy!Nam tử dường như cảm giác được ánh mắt của Tà Băng, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn đến Tà Băng trong nháy mắt ánh mắt sáng rực lên một chút, bỗng nhiện lại ảm đạm!Nhưng chính là cái liếc mắt này, lại làm cho Tà Băng ôm lấy ngực mình, nơi này, sao lại đau như thế? Vì sao nhìn đến khuôn mặt của nam tử, ánh mắt của nam tử, lòng của nàng lại đau như vậy? Tà Băng nhíu mày, đem sự đau đớn kia bỏ đi, mở miệng đối với nam tử hỏi: “ Ngươi là ai? Chúng ta quen biết sao?”Nam tử giống như thật lâu đã không nói gì, nhìn Tà Băng, giật giật môi bạc, nhưng không có nói cái gì, hồi lâu sau, vài từ từ trong miệng nam tử phát ra: “Có lẽ là có quen biết đi.
83 Lần này, Tà Băng bị đem dọa sợ, nhìn trước mặt là cả một tập thể khổng lồ hắc y nhân, lúc này sắc mặt Tà Băng có chút tái nhợt, nhíu mày, nhàn nhạt đối với hai cái lão giả đứng đầu nói: “Ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
84 Nghe được Hữu Ưng thanh âm, Tà Băng mấy người nghi hoặc nhìn theo phương hướng ánh mắt Hữu Ưng đang dừng lại,bốn người dùng thần niệm cảm giác thoáng một phát về sau, liếc nhau cười cười, Tà Băng tiến lên đối với Hữu Ưng cùng Tả Sói đang cao độ cảnh giác nói ra: “Ưng gia gia, Sói gia gia, là người một nhà.
85 Tà Băng nhìn lão đại khổng lồ trước mặt,triệt để im lặng, nàng không nghĩ tới đỉnh sơn cự mãng lại một mực chờ nàng ở cửa vào hắc động, aizz, không phải chỉ là vô tình đập vào đầu ngươi một cái thôi sao, vì vậy mà đợi ta lâu như vậy á?Mạc nghe lời Tà Băng vừa nói.
86 Tà Băng nghe được thanh âm này, chính là ngây ngẩn cả người, đây chính là lần đầu tiên có người muốn mình tránh xa một chút, hơn nữa cái “Người” này còn không biết là cái thứ gì? Đáng giận nhất chính là dám gọi mình nữ nhân? Còn dùng giọng điệu ghét bỏ nói ra những lời này a!Hừ, để cho ta đi tránh xa có phải hay không? Ta còn càng muốn sờ vào ngươi, Tà Băng duỗi ra tay ngọc thon thon hướng đến cái Tiểu chút chít kia đưa tới, một bên mở miệng nói ra: “Tiểu quái vật, ngươi đến tột cùng là cái thứ gì?”“Nữ nhân, ngươi bỏ ra á, ta.
87 Đến để xem tuyệt kĩ Thiên Lang Tiếu Nguyệt của bọn họ? Tuyệt kỹ Thiên Lang Tiếu Nguyệt mà bọn hắn chỉ dùng để đối phó địch nhân xem thử có được không? Cũng không phải diễn hài nha, một nhân loại từ thiên sơn vạn thủy chạy đến Thiên Lang Vương bọn hắn lãnh địa, chính là vì muốn nhìn xem tuyệt kỹ của bọn hắn! Được rồi,Thiên Lang bọn hắn thừa nhận mình đã nhìn thấy nhân loại quá ít.
88 Thiên Lang hoàng đối diện Tà Băng dường như rất bất mãn đối với cái thanh âm ngăn cản này,không khỏi một lần nữa ngẩng đầu lên trời thét một tiếng rõ dài! ( ta thề là trong bản chính là thét chứ không phải tru…mấy nàng đừng bắt lỗi ta nhá…) Mà hiện tại Tà Băng có chút mơ hồ,Tà Băng cảm nhận được cái Thiên Lang hoàng vừa đến sau này dường như muốn cứu mình nha,kỳ quái a.
89 Vẫn còn đánh? Tà Băng nghe xong những lời này, không khỏi nghi hoặc liền trừng hai mắt, chẳng lẽ lại là hai người Tuyết Ảnh và Mạc? Nhớ rõ lần trước lúc Tà Băng rời đi chợt nghe Tuyết Ảnh nói muốn cùng Mạc đánh nhau.
90 Tà Băng nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy Thiên Tài hưng phấn đang nhìn Tà Băng, rồi lại nhìn chính mình như không thể tin được, quả thực không thể tin được, ngồi khoanh chân tu luyện bên cạnh Tà Băng một chút,thực lực trước khi bị phong ấn của hắn đã được khôi phục tám chín phần, Tà Băng nàng quả thực là một vị thần nha!“Chúc mừng ngươi ah, Thiên Tài.
91 Vương Lang và Thiên Lang nghe được lời Tà Băng vừa nói,tim không khỏi đập nhanh, người thiếu nữ trước mặt dường như chính là cuồng vọng như vậy, bẩm sinh là cuồng ngạo như vậy! lời nàng nói,bất chấp tất cả những nghi hoặc của người khác!“Hoa râm, cho ngươi một cơ hội,sử dụng hồn kỹ mạnh nhất của ngươi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội được xuất thủ!” Tà Băng trực tiếp phi thân lên trời, lạnh lùng nói với Thiên Lang hoàng uy vũ cao lớn Hoa Râm.
92 Nghe được lời Tà Băng nói, bích thanh lập tức đứng dậy, nhìn về phía Tà Băng, có chút lo lắng mở miệng nói ra: “Chúng ta đi như vầy sao?”Tà Băng nhíu mày, mở miệng nói: “không như thế này thì còn như thế nào nữa?”Bích thanh thiếu chút nữa té ngã,một người một sói cứ như vậy xông vào Thiên Lang tộc, đi cứu Vương Lang tộc mà Thiên Lang tộc một mực canh chừng? Hơn nữa Thiên Lang tộc chắc chắn đã sớm chuẩn bị,chờ đợi các nàng đi vào,đi như vậy không phải chui đầu vào lưới sao? Thật sự không biết thiếu nữ trước mặt quá tự tin với bản thân mình hay căn bản nàng là một người lỗ mãng đương nhiên bích thanh hiểu rõ Tà Băng tuyệt đối không phải loại thứ hai, như vậy người thiếu nữ trước mắt này, có thực lực rất mạnh làm cho nàng có cảm giác mình có thể xông Thiên Lang tộc sao?Cảm nhận được tâm tư của bích thanh, Tà Băng cười cười, trong đôi mắt toát ra chính sự tự tin bẩm sinh: “Bích thanh, ta đã đáp ứng ngươi đi cứu tộc nhân của ngươi, như vậy mặc dù chỗ bọn hắn đang ở là Địa Ngục, ta cũng sẽ đem bọn hắn trở về!”Nếu đã đáp ứng,nàng tuyệt đối sẽ làm được!Bích thanh nghe được lời Tà Băng vừa nói…, sự lo lắng trong nội tâm liền bị đè bẹp, người thiếu nữ trước mắt làm cho nàng sinh ra cảm giác, không thể chiến bại! Đi theo nàng, tuyệt đối có thể cứu được tộc nhân của mình! Nàng,chính là như vậy khiến cho người khác tin phục,trong đôi mắt bích thanh cũng toát ra vẻ tự tin, hôm nay các nàng nhất định sẽ thành công!Tà Băng cùng bích thanh một người một sói liếc nhau, cuồng ngạo cười to, hướng về địa phương giam giữ Vương lang tộc mà đi!Bên kia mười vị Thiên Lang hoàng đã bố trí thiên la địa võng ở chung quanh,hôm nay bọn hắn nhất định phải bắt lấy cái Vương Lang cuối cùng! Còn có cái nhân loại không biết tốt xấu kia, bọn hắn nhất định phải xé nát nàng!Tà Băng cùng bích thanh ở thật xa liền cảm nhận được chung quanh nơi giam giữ Vương lang tộc có hằng hà sa số Thiên Lang, Tà Băng nhìn những cái này, quay người hỏi bích thanh : “Bích thanh, sợ sao?”“Sợ? Nếu sợ ta đã không một người xông Thiên Lang tộc!” Bích thanh cao ngạo ngẩng đầu, một đôi mắt khinh thường nhìn về phía trước vô số Thiên Lang.
93 Muốn sinh tồn hay là muốn diệt tộc? Nghe được lời Tà Băng nói…,toàn bộ thành viên của Vương lang tộc đều sửng sốt một chút, mở ra đôi mắt có chút tiều tụy nhìn về phía Tà Băng, nhìn về phía người thiếu nữ không có khả năng xuất hiện ở nơi này, thiếu nữ này là có ý gì? Cứu bọn họ sao? Nhân loại? Ha ha, nghĩ nghĩ bọn hắn lại tự giễu cười cười, nhân loại là cái dạng gì bọn hắn còn không biết đấy sao? Vì tư lợi!“Nhân loại, ngươi muốn làm cái gì?” Trong đó một đầu màu vàng Vương Lang đứng người lên lạnh lùng nói với Tà Băng.
94 Thân thể Tà Băng mau chóng lùi về phía sau, tránh thoát chưởng phong đang bay tới, sau đó nhíu mày ngẩng đầu nhìn về chủ nhân của chưởng phong,thời khắc nhìn thấy nam tử này, Tà Băng có chút ngu ngơ, không vì cái gì , chỉ là bởi vì nam tử này chính là Siêu Thần Thú Thiên Lang đế đêm hôm đó, không thể không nói, vẻ bề ngoài của Thiên Lang đế thật là tuấn mỹ không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, đương nhiên, Tà Băng đối với bề ngoài của hắn không có để ý quá nhiều, ngược lại rất hứng thú với vẻ khát máu như có như không và sự hưng phấn nơi đáy mắt của hắn.
95 Thiên Lang đế không thể tin được nhìn lam lăng sa quấn quanh trên người bên ngoài còn phát ra ánh lửa, Sói sợ cái gì? Lửa! Cho dù Siêu Thần Thú Thiên Lang đế có hóa thành hình người cũng không thể tránh né, lang tộc sợ lửa, nhất là Thiên Lang tộc bọn hắn càng rất sợ lửa.
96 Nghe được thanh âm này,mấy người Tuyết Ảnh đồng thời nhíu mày,tại thời điểm Tuyết Ảnh chuẩn bị ôm Tà Băng trở lại ngọc giới để chữa thương,không nghĩ tới Tà Băng lại mở mắt, một đôi mắt Thất Thải vốn sáng ngời lung linh, lúc này lại có chút ảm đạm, Tà Băng ngay cả khí lực để mở miệng cũng không có, gian nan sử dụng ý niệm truyền đạt cho Tuyết Ảnh suy nghĩ của mình.
97 Editor: Diệp Băng BăngTiểu Tử dường như trong chớp mắt đã trưởng thành, hiện tại ngay cả Tuyết Ảnh, người ở chung Tiểu Tử lâu nhất cũng nhìn không thấu,cho tới bây giờ Tiểu Tử luôn là đáng yêu vô cùng, một tiểu hài tử chưa trưởng thành luôn luôn yêu thích thân thiết với Tà Băng, mà Tà Băng cũng một mực bảo hộ Tiểu Tử, không cho Tiểu Tử bị một chút tổn thương.
98 Editor: Diệp Băng BăngChỉ thấy lúc này mạch máu trên người Tà Băng bắt đầu vỡ,máu tươi không ngừng trào ra,quần áo màu trắng đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, đỏ xinh đẹp, đỏ chói mắt, đỏ khiến cho tất cả mọi người chảy nước mắt.
99 Editor: Diệp Băng BăngChứng kiến gốc hoàn châu thảo màu đỏ xinh đẹp kia, Tuyết Táp liền phi thân lên muốn ngắt lấy nó, nhưng lập tức bị Mạc chặn lại không cho xuống dưới,Mạc cau mày nói ra: “Tuyết Táp, đồ vật trong phong ấn không phải chúng ta có thể đối phó được,nên phải cẩn thận.
100 Editor: Diệp Băng BăngNghe được câu này,mắt mọi người lập tức co rút lại , bọn hắn có nghe lầm không? Tuyết Táp vừa nói cái gì? Mạc, nam tử kia, chết rồi sao?Cái nam tử cao ngạo kia, cái nam tử luôn mặc y bào đen tuyền,tóc dài đen mực tùy tiện xõa qua vai đã biến mất tại thế giới của bọn họ rồi sao? Không người nào dám tin vào sự thật này, bọn hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có người nào sẽ rời khỏi, chưa từng nghĩ trong bọn hắn sẽ có người chết đi,cho dù nghe được Tuyết Táp nói,bọn họ cũng không dám tin đã mất đi một đồng bạn?Không có ai thấy được lúc này từ khóe mắt của Tà Băng chảy ra một giọt nước mắt, giọt nước mắt rơi trong vô thức(*không có ý thức), nước mắt trong suốt chảy theo khuôn mặt Tà Băng rồi rơi trên mặt đất,hiện tại Tà Băng vẫn như cũ không có một điểm ý thức.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp
Số chương: 100