541 Cơm trưa được La Đạt Cương mời khách trong nhà khách thị ủy, đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn món ăn đơn giản, một bát canh và không có rượu. rất hiểu nhiên hai bên còn chưa quan hệ đến mức uống rượu và nói chuyện vui vẻ.
542 Trên thực tế Dương Phàm rất không thích thói quen này, nhưng hắn luôn cảm thấy bất tri bất giác mình đi nhìn những người bên cạnh với ánh mắt đó, đây không biết có phải là bất đắc dĩ hay không? Dương Phàm theo bản năng nghĩ như vậy, trên miệng không khỏi lộ ra một tia cười khổ.
543 Thực ra cũng không có gì cần thu dọn, chỉ là giặt một chút quần áo mà thôi. Dương Phàm vừa mới mở va li ra, cô bé Ni Mã cố ý tiến vào thu dọn hộ, trong tay mang theo chậu, thấy Dương Phàm đang dọn dẹp quần áo trong va li, vội vàng đi tới cướp rồi cười nói:- Lãnh đạo, chuyện này để em làm.
544 - Lão làm việc trong thị ủy một thời gian dài, cho nên xin nói những chuyện mà lão hiểu ở trong thị ủy. Ví dụ như đặc điểm các thường vụ thị ủy, năng lực công việc hay gì đó, tất cả đều có thể nói.
545 - Ân tình của Chu lão đối với Dương Phàm còn sâu hơn biển. Con nếu không như vậy thì không xứng ở đây. Dương Lệ Ảnh trong lúc nhất thời không biết nói gì, một lúc sau mới lẩm bẩm nhỏ giọng nói:- Em là đau lòng cho con mình mà.
546 - Con không tập trung tinh thần rồi đó. Trần Chính Hòa cười nói, nhẹ nhàng bưng chén trà lên, từ từ nhấp một ngụm ra vẻ tình hình của mình rất tốt. Dương Phàm gặp khó khăn liền khơi dậy ý chí chiến đấu, sau một phen cẩn thận tính toán, hắn quyết định buông tha mấy quân bị cắt ngang.
547 - Lão lãnh đạo, anh vậy là không đúng rồi, về cũng không thông báo một tiếng. - Đúng thế, nếu không phải phó bí thư Mẫn thông báo, chúng tôi còn không biết chuyện này.
548 Khi đang ở trong một cửa hàng, Dương Phàm theo thói quen tìm một vị trí ngồi xuống hút thuốc. Hai người phụ nữ đang xem quần áo thì chủ cửa hàng vô cùng cẩn thận đi tới trước mặt Dương Phàm, len lén nhìn, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng rồi nói:- Bí thư Dương, ngài là Bí thư Dương.
549 - Còn nhớ rõ lúc đi học không, thầy giáo đưa ra một đề bài “Đi vào xã hội”, các bạn học viết bài với nội dung rất đa dạng. Bài văn của anh được thầy giáo đưa ra đọc trước lớp.
550 Dương Phàm đã lấy lại thái độ bình thường, cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói với Lưu Chính Khôn:- Lên chức cao rồi thì phải, là phó cục trưởng cục Công an sao?Lưu Chính Khôn như con gà mổ thóc liên tục gật đầu, trên mặt đầy vẻ tươi cười, vội vàng vươn hai tay ra nói:- Ngài sao lại đến đây thế này?Lưu Chính Khôn muốn bắt tay Dương Phàm, nhưng phát hiện tay Dương Phàm vẫn bị còng lại.
551 - Đồng chí là bí thư thị ủy mà chỉ huy đội ngũ như thế nào?Đến lúc đó mặt mũi Chu Hàng để đâu bây giờ?Mọi người có cùng chung lợi ích, chuyện này ít nhất phải khống chế trong phạm vi thành phố Uyển Lăng.
552 Không đầy năm phút sau tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên. Xe Audi của Mẫn Kiến anh dũng đi ở vị trí đầu tiên. Từ trên xe đi xuống, thấy Dương Phàm một mình đứng ở ven đường, trong lòng Mẫn Kiến mới coi như yên tâm.
553 - Phó cục trưởng Lưu, con trai tôi chưa chịu khổ bao giờ, ngài xem tối nay có thể chiếu cố một chút hay không?Lúc trước Triệu Kha gọi điện quan tâm, Lưu Chính Khôn thực ra sớm có sắp xếp.
554 - Tên kia, giam ba ngày rồi thả. Mẫn Kiến có lẽ cũng đoán được kết quả này, chẳng qua hắn không thể tỏ vẻ, vì thế cười nói:- Có cần gia tăng thêm chút đặc thù gì không?Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, vội vàng nói:- Được rồi, coi như lão họ Đổng kia thần thông quảng đại, không ngờ tìm được Điền Trọng nói chuyện giúp.
555 - Gọi tôi Dương Phàm là được, nếu cảm thấy không đủ tôn kính thì gọi tôi là Bí thư Dương đi. Mọi người ở Uyển Lăng đều gọi như vậy. - Bí thư Dương, tôi là bố của Đổng Phương Quốc, Đổng Triệu Thư của tập đoàn Hồng Vận.
556 - Láo toét, cậu làm bí thư thị ủy như thế nào thế hả? Anh hùng đã đổ máu, chẳng lẽ còn muốn anh ta rơi lệ? Cậu không sợ làm rét lạnh trái tim quần chúng nhân dân toàn thành phố sao? Cậu không sợ chuyện này đâm ra ngoài sẽ làm rét lạnh trái tim toàn bộ đồng bào sao? Tôi nói cho cậu, chuyện này cậu xử lý không tốt, tôi thu thập cậu.
557 Dương Phàm lắc đầu thản nhiên nói:- Chị không cần cảm ơn bất cứ ai, đây đều là điều mà anh chị nên được. Đây là mọi người có lỗi với anh chị, trong nhà nước có đủ loại tệ nạn.
558 Quá khứ ngọt ngào từng chút từng chút một xuất hiện ở trong đầu Du Nhã Ny. Chỉ nhớ không thôi đã làm Du Nhã Ny rất xao động. Nếu như hai người ở một mình bên nhau, Du Nhã Ny biết mình nhất định sẽ lao tới, ăn loạn rồi nói.
559 - Đi thôi, đi ăn thôi. Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny đều ngẩn ra một chút, lập tức từ từ tỉnh táo lại. Cũng may vừa ra cửa thì Dương Phàm buông tay ra, chẳng qua trước đó hai tay hơi sờ sờ lên mông hai người phụ nữ một chút, làm cho hai người phụ nữ vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, bây giờ mặt lại thành đỏ ứng, không hẹn mà cùng nhìn đối phương một chút.
560 - Làm phiền anh. Dương Phàm rất khách khí xuống xe bắt tay, có vẻ khá khiêm tốn, sau đó đi theo thư ký vào bên trong. Dương Phàm cùng thư ký của Điền Trọng đứng ở đầu cầu thang đợi Du Nhã Ny đỗ xe đã rất bắt mắt.