521 Ở địa phương khác thì Dương Phàm không chiếu cố được, nhưng ở trên địa bàn thành phố Hải Tân này, ngay vừa nãy một ý niệm sinh ra trong đầu Dương Phàm, đó là đã đến lúc lợi dụng tài nguyên thiên nhiên trong tay cho thật tốt.
522 - Tôi không có việc gì. Khi nào ở đây dọn sạch thì sẽ trở về thị ủy. Nói xong Dương Phàm quàng tay qua eo cô bé bế lên nói:- Bé ngoan, chú đưa cháu lên xe.
523 Ở hành lang sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trương Tư Tề vừa ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Chúc Vũ Hàm vừa vặn buông điện thoại. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt cổ vũ.
524 - Đồng chí Đinh Duệ đã chọn được người thích hợp sao?Hầu Tiếu Thiên nhìn như bình tĩnh hỏi một câu. Lời này vốn là Triệu Việt nên nói nhưng Hầu Tiếu Thiên không thể im lặng được.
525 - Cơn bão Laura đã gây tổn thất rất lớn về kinh tế đối với tỉnh Thiên Nhai, thủ tướng tự mình bay đến tỉnh Thiên Nhai thị sát tình hình thiên tai. Trong tin tức phát sóng trực tiếp, chuyện đầu tiên sau khi thủ tướng xuống máy bay đã bắt tay bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai Triệu Việt dường như hỏi một câu gì đó.
526 - Xem ra tỉnh Thiên Nhai không còn chỗ cho con dung thân nữa rồi. Trần Chính Hòa nghe xong cười lạnh một tiếng rồi nói:- Lời này của con quá nặng rồi.
527 - Đúng thế, yên tâm dưỡng thương, trong lòng có điểm không cân bằng. Sau khi trở về từ từ tính sổ trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Dương Phàm lắc đầu cười nói:- Không có gì cần tính ạ.
528 Trong quá trình chờ đợi, Tùng Lệ Lệ cảm thấy kích thích như ăn trộm. Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy tư. Tùng Lệ Lệ không vội vàng đi ra mở cửa, đầu tiên đứng trước gương nhìn mình một chút, đứng ở cửa vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh, sau đó Tùng Lệ Lệ mới mở cửa.
529 Tùng Lệ Lệ lái chiếc xe dừng ở cửa khu nghỉ dưỡng, Dương Phàm vừa mới xuống xe đã thấy Đinh Duệ khoanh tay đứng ở cửa nghênh đón. Nghe thấy tiếng xe hơi, Đinh Duệ còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện một chiếc xe, sau đó tiếp tục nhìn người đẹp.
530 Dương Phàm mặt nở nụ cười đi tới trước nghênh đón, bắt tay Giang Thượng Vân vừa xuống xe mà nói:- Chào mừng phó bí thư Giang đến thành phố Hải Tân thị sát và chỉ đạo công việc.
531 Quyền lên tiếng của Từ Bình Bình bên chính quyền thành phố, không thể nghi ngờ là do Tào Dĩnh Nguyên cố gắng nâng đỡ. Tào Dĩnh Nguyên làm như vậy ở trong nội bộ, Dương Phàm cho đến bây giờ đều là coi như không thấy.
532 - Cháu thương xót ông sao? Cháu đừng nghĩ gạt ông, ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu. Dương Phàm đang ngạc nhiên, lão gia tử lại cúi đầu xuống, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.
533 Đi đến trước quầy bar, Dương Phàm định mượn điện thoại ở quầy gọi một chút, thì một đại hán mặt có vết sẹo cười hì hì đi tới gần mà nói:- Ngài đã tới, đã lâu rồi không thấy ngài.
534 - Không tệ, rất nhanh chóng. Hiệu suất của đám trộm cũng không thấp, không ngờ còn nói tôi sàm sỡ. Tốt, rất tốt. Vậy tôi sàm sỡ một lần bảo hai con ranh kia vào đây.
535 - Lên xe, tôi đưa cô về nhà. Vi Vi hoan hô một tiếng, quay đầu lại gọi vào bóng tối:- Hiểu Tuyết đi ra đi, có xe đi rồi. Hiểu Tuyết lúc trước hô to Dương Phàm sàm sỡ giờ phút này có chút khiếp sợ từ chỗ tối đi ra.
536 Tập đoàn Thiên Mỹ sau khi khai trương khu giải trí dưới nước, nơi này kinh doanh rất tốt, hàng năm hấp dẫn không ít du khách trong và ngoài nước. Sau hai năm khai tưởng, thành phố Hải Tân rốt cuộc xuất hiện công ty đầu tiên niêm yết trên thị trường chứng khoán.
537 - Dương Phàm, cậu nói về công việc thành phố Hải Tân phát triển kinh tế, xây dựng nhà dành cho người thu nhập thấp và các viện dưỡng lão. Tôi ở Bắc Kinh đã đọc qua báo chí, nhưng vẫn muốn nghe cậu chính miệng nói.
538 Lời này của Lâm Chí Quốc dùng tiếng Tạng để nói, sau đó Lâm Chí Quốc lập tức khẽ nói với Dương Phàm phía sau lưng:- Thủ trưởng, lát nữa ngài đi trước, tôi ngăn cản bọn họ.
539 - Đồng chí này, tôi là đội trưởng đội cảnh sát tuần tra cục Công an thành phố - Thứ Nhân Vương Đôi, có ý kiến gì đồng chí có thể phản ánh với tôi. Thứ Nhân Vương Đôi mặt mày nghiêm khắc đi tới trước người Dương Phàm mà nói.
540 Nói lời này trong lòng Thứ Nhân Vương Đôi có chút lo lắng, nhất là khi thấy Lâm Chí Quốc ở bên cạnh hừ một tiếng, Lý Thắng Lợi lại khẽ nhíu mày. Trong lòng Thứ Nhân Vương Đôi có chút hối hận.