601 Bành Phong đưa thẻ công tác ra liền có thể vào phòng. Thấy Dương Phàm đang bình tĩnh ngồi trên sô pha, trong lòng Bành Phong dấy lên một cảm giác không nói thành lời.
602 Ông trời khá thú vị, một cơn mưa nhỏ đổ xuống làm cho người ta không khỏi nghĩ đến mùa mưa Giang Nam. Nặng nề, ướt át, nóng bức tràn ngập trong thời tiết khó chịu này.
603 Thu Vũ Yến không nói gì, vươn tay chơi đùa lỗ tai trước mặt, nhịp thở bắt đầu trở nên dồn dập hơn. Yên tĩnh đột ngột này làm Dương Phàm cảm thấy khác lạ, quay đầu lại nhìn Thu Vũ Yến một chút.
604 Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:- Vấn đề bộ máy Huyện ủy và chính quyền huyện Vĩ Huyền, thị ủy thành phố Uyển Lăng giám sát bất lực và dùng người không rõ đúng là có trách nhiệm.
605 Ý của Dương Phàm chính là anh muốn thuốc này không phải không có con đường, có gì thì hôm nay có thể nói rõ, đừng cất giấu trong lòng. Ai chẳng biết ai là gì chứ?Triệu Phong không khỏi lộ ra một tia nhăn nhó, cầm điếu thuốc trong tay mà miệng hơi nhếch lên một chút.
606 Đỗ Trường Phong cười cười mà xua tay, thản nhiên nói:- Vừa lúc tới đây làm chút chuyện, thuận tiện tìm Phó bí thư Dương trao đổi về việc bố trí nhân sự các công ty nhà nước.
607 Mấy năm nay Chu Tử Dương ở sở Xây dựng có thể nói đã hưởng hết sự lạnh lùng của thế gian. Ông bố vừa xuống nhưng còn có uy tín trong thể chế, Chu Tử Dương lăn lộn ở sở Xây dựng còn tốt một chút.
608 Tiểu Lưu bị đánh đến ngây ra, rất nhanh lấy lại tỉnh táo, mặt đỏ lên lớn tiếng nói:- Mày dám đánh tao?- Đánh còn nhẹ. Chó mù mắt. Chu Tử Dương ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.
609 Khi Dương Phàm và Chu Tử Dương đến, Tề Quốc Viễn đã đứng trong sân mà chờ. Tề Quốc Viễn tự mình mở cửa xe. Dương Phàm xuống xe bắt tay Tề Quốc Viễn rồi cười nói:- Lão Tề, anh bày đặt như vậy làm gì, muốn tôi phạm sai lầm sao?Tề Quốc Viễn biết đây là Dương Phàm nói đùa, đồng thời cũng có ý nhắc nhở mình.
610 Đái Lập Huy vừa nói như vậy, tự nhiên là muốn cho thấy mình không thể nào dựa vào, nhưng chỉ cần Dương Phàm có việc cần sai bảo, chỉ cần có thể là hắn sẽ không từ chối.
611 Tiếu Vũ ngồi bên cạnh Dương Phàm không khỏi có chút kích động, không ngừng len lén dùng ánh mắt quan sát Dương Phàm. Kết quả mỗi lần Tiếu Vũ nhìn đều thấy Dương Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
612 Dương Phàm lúc này mới lấy lại tinh thần, thản nhiên nói:- Không ngờ bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Tam Hà lại là một người đẹp trẻ tuổi như vậy.
613 - Xin Phó bí thư Dương yên tâm, thị ủy kiên quyết điều tra rõ ràng chuyện này, phát hiện cán bộ có chuyện, kiên quyết bắt giữ. Đây là cách làm thông minh nhất của Triệu Hữu Lượng.
614 Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương ngồi bên cạnh lắng nghe vẫn một mực dùng dư quang của ánh mắt lén quan sát, mấy lần khi Dương Phàm và Tạ Nhu đối mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng trao đổi ánh mắt với nhau đầy ăn ý.
615 - Đừng nhìn!Mặc dù không nhìn xuống lầu nhưng Dương Phàm vẫn đoán ra Tiếu Vũ đã nhìn thấy gì. Trong quyển sổ mà Đào Tiểu Đào cung cấp, Tạ Nhu cũng có không ít chuyện vẻ vang.
616 Khi Lâm Chí Quốc quay về thì trời đã chạng vạng tối. Vừa đi vào khách sạn, thấy Triệu Hữu Lượng cầm đầu bảy, tám cán bộ đang ngồi trong đại sảnh, Lâm Chí Quốc không khỏi âm thầm khinh thường.
617 Dương Phàm nghĩ chính là khi Đỗ Tân Bảo nói chuyện, trong ánh mắt dường như lộ ra một sự kiên quyết. Dương Phàm không quen thuộc tình huống của thành phố Tam Hà, nhưng từ trong ánh mắt của Đỗ Tân Bảo, Dương Phàm có một dự cảm mãnh liệt, cần phải điều tra vấn đề của thành phố Tam Hà.
618 Tạ Nhu không hề tỏ vẻ gì, chỉ lùi lại một bước khoát tay, nhìn xe rời đi. Trở lại trong xe, Tạ Nhu châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ. Trong xe không bật đèn, chỉ thấy tàn thuốc lấp lóe trong bóng tối.
619 - Làm người phải biết báo ân. Mày chỉ là loại tiểu nhân mới có ý qua cầu rút ván. Không có lão lãnh đạo, thằng anh mày vẫn còn là ngồi xổm trong đồn công an xã.
620 Vừa mới bị Dương Phàm đâm một chút, Lý Thế Cương còn tưởng Dương Phàm chuẩn bị khai đao với mình, không ngờ Dương Phàm chỉ điểm một chút như vậy liền bỏ qua.