Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Chương 30: Chương 30
Chương trước: Chương 29: Chương 29
Editor: heisall
"Ồ, hoa hồng mà có tới năm màu hồng đậm – hồng nhạt – trắng – xanh - tím, chậc chậc, giỏi thật, người này thật đúng là xa xỉ, nhưng lại có chút đáng tiếc, sao người như vậy mà lại đi trồng hoa?"
Nhìn thấy trong vườn hoa có nhiều loại hoa như vậy, cô gái vừa đi vào vườn hoa, trong lòng liền kích động đến một hồi, cái này... trí nhớ giống như trở lại cái năm đó, một ngày mùa hè năm thứ tư tiểu học vô cùng nóng bức nhưng lại tràn đầy ấm áp lãng mạn, trong sinh mạng của cô đã xuất hiện đối tượng thầm mến sáng chói như ánh mặt trời.
Làn da đen sạm, mỗi lần cười lên, lộ ra hàm răng trắng sáng ngời, cặp mắt thì giống như mắt mèo, nhưng chiều cao lại thấp hơn cô gần nửa, hơn nữa trên người anh ta toàn mùi mồ hôi, khụ khụ, phải nói là ánh mặt trời đầy mùi, thế mà năm đó lại làm cho cô mê đắm đến ‘thần hồn điên đảo’.
Đặc biệt nghe nói nhà anh ta có nghề làm vườn, kiếm được rất nhiều tiền.
Lúc ấy vì anh ta, mà cô tập trung nghiên cứu nghề làm vườn trong một khoảng thời gian khá dài, mặc dù cô lấy tất cả vườn bông cải của mình và hàng xóm ra làm thí nghiệm, nhưng vẫn không học được cái nghề này, sau đó, ‘Hắc Mã Vương tử’ trong lòng cô lại xuất ngoại, nên vườn bông cải bị cô lấy ra đào bới nghiên cứu, tất cả cũng héo tàn theo.
Lúc ấy cô còn chưa kịp đau lòng đến chết, thì cô đã bị mẹ đánh cho mấy ngày không xuống giường được, suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối!
Bây giờ nhìn đến vườn hoa trước mặt, sao trong lòng cô lại cảm thấy kích động và hưng phấn? Hơn nữa, hiện tại cô được quang minh chánh đại đến chỗ này dùng tay nghề của mình để làm việc, nên sự hưng phấn này cũng không phải là bình thường.
Dưới ánh mặt trời nóng rực, một cô gái hưng phấn giống như không hề cảm thấy nóng một chút nào, đối với cái nóng ác liệt ở trên đỉnh đầu này, có thể nói là hoàn toàn bị bỏ quên, xuyên qua vườn hoa chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đang hết sức vui vẻ chăm sóc cho cây cối.
Sau khi gõ ‘cốc cốc ’ lên cửa phòng, thì cửa phòng liền mở ra.
Bác Phúc vẫn mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, đôi chân bước vững vàng đi vào.
Ông vừa trở lại nhà trên, đã nghe được thiếu gia muốn tìm mình, mới vừa từ bên ngoài trở về còn chưa lau mồ hôi ông đã trực tiếp đi qua .
"Thiếu gia, ngài tìm tôi?"
"Cô gái hôm nay tới đây là do ông sắp xếp sao?" Trong căn phòng tao nhã sang trọng, Huyền Vũ Thác Hàn đứng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía ông, gương mặt tuấn tú đầy vẻ u ám, nhưng giọng nói lại không nghe ra được cảm xúc gì.
Bác Phúc đứng ở trong phòng, sắc mặt vẫn trước sau như một, uy nghiêm trả lời: "Theo như dặn dò của thiếu gia trước đây, đã để cho cô ấy đến làm việc ở vườn hoa phía sau."
Bác Phúc cho là anh đang lo lắng tới vấn đề cô ta sẽ tới quấy rầy anh, nên ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi sẽ cho người để ý đến cô ta, sẽ không để cho cô ta có cơ hội lên nhà trên."
"Cô ta không có phản đối gì sao?"
Bác Phúc ngừng lại suy nghĩ rồi trả lời: "Không có, xem ra cô ấy rất nhiệt tình thích thú đối với công việc ấy, có vẻ là một cô bé tốt."
Trong hai mười mấy năm qua, vườn hoa ấy đều do chính ông

Xem tiếp: Chương 31: Chương 31