"Này, anh...anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, hãy tránh xa tôi trong vòng năm mét, nếu không quả đấm của tôi sẽ không nể tình."
Nhìn anh càng ngày càng tới gần, Xá Cơ Hoa âm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ nếu lúc này anh nhào tới cắn cô thì chứng tỏ anh cũng giống như chó điên.
Xá Cơ Hoa âm thầm lùi lại phía sau, đôi mắt tròn to nhìn thẳng vào anh, phòng hờ khi anh đến gần thì sẽ nhanh chóng tìm cách chạy trốn và la toáng lên để kêu người đến giúp đỡ.
Ngược lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô càng ngày càng lui về phía sau, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên lạnh lẽo, có cảm giác khó chịu thầm nghĩ cô ấy có vẻ mặt như thế là có ý gì? Anh đường đường là một chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia lại hiếp đáp cô ngay ở đây sao? Rốt cuộc cô nghĩ anh là ai? Chính là hổ báo hung dữ muốn ăn thịt cô sao? Cô lại còn ngốc nghếch đến nỗi nghi ngờ anh là chó điên nữa chứ.
Đáng chết, mặc kệ có chuyện gì, nếu giờ đây cô có biểu hiện thế này thì cũng có nghĩa rằng cô đang xem thường anh. Nghĩ vậy, ngọn lửa trong lòng anh lại càng bùng cháy dữ dội.
Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay lau máu đỏ trên khóe miệng mình, tròng mắt đen toát ra lửa giận nhìn cô đang lùi dần về phía sau, mở miệng giễu cợt hừ lạnh nói: "Hừ! Cô không nể mặt sao? Thật là phách lối, vậy tôi cũng thật sự muốn xem rốt cuộc cô không nể mặt tôi ra sao."
Giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vừa dứt, ở phía bên kia bờ một bóng dáng nhảy xuống hồ bơi gần đó.
Má ơi! Lại phát tác rồi sao?
Khuôn mặt Xá Cơ Hoa biến đổi, thừa lúc anh chưa có động tĩnh, cô lại chạy trối chết tới bờ với tốc độ thần tốc, nhảy xuống hồ và bơi sang bờ bên kia. Sau đó cô lên bờ, cầm rương hành lý của mình và chạy ra cửa.
Một ánh mắt giết người được phóng ra như muốn ăn tươi nuốt sống người vừa chạy ra đến cửa kia.
"Người phụ nữ đáng chết."
Trong hồ bơi, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô gái cởi bỏ PP để chạy trốn, hàm răng anh cắn lại nghe tiếng kêu "lách cách". Ánh mắt lóe lên tia giận dữ không thể nào khắc chế nổi, trong lòng lại như có ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt lòng anh. Nhìn dáng vẻ anh lúc này giống như là một cuồng sư đang bị ai đó chọc giận.
‘Rầm ’quả đấm phát tiết rơi vào trong nước, phản chiếu khuôn mặt dữ tợn và ánh mắt thể hiện tức giận tột độ, giống như ngọn lửa đang bùng cháy muốn thiêu đốt những chướng ngại vật trước mặt nó, "Trốn hả? Đáng chết, tôi xem cô có thể trốn đi đâu."
. . . . . .
Giữa trưa, mặt trời lên cao, khí trời oi bức như muốn đốt cháy da người.
"Hô, hô! Má ơi, đã thoát rồi, rốt cuộc chó điên này là ai? TM mà rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì đây?"
Khuôn viên biệt thự vẫn còn có chỗ để trốn, một cô gái thở không ra hơi, yếu ớt vịn vào góc tường thỉnh thoảng lại quay đầu liếc về phía sau giống như nhìn xem có mãnh thú nào đang đuổi theo hay không.
Khi xác định không có ai theo mình ở phía sau, Xá Cơ Hoa mới thả lỏng người, lúc này cô mới nhận thấy trên người mình đầy mồ hôi, từng giọt mồ hôi rơi xuống ướt áo. Gì vậy? Không nghĩ ngợi nhiều, cô vội vàng khoác chiếc áo lên người để che đậy vệt nước thấm