1 Ngồi nhìn mưa rơi tự nhiên tui thấy lòng mình buồn thê lương,ông trời cũng vô tình hờ hững với tui chăng?Mưa gì mà mưa hoài ko chịu tạnh gì hết àh.
Mưa gì từ sáng sớm đến giờ này,để coi…3g chiều rồi còn gì.
2 -Àh…ờ…- sao tự nhiên tui lại quên vậy cà.
-Quẹo vô chỗ này, đi thẳng lên cầu thang là đụng.
-Thank you!
-No prob!Thì ra là một anh chàng Việt kiều àh…có vậy thui sao tui có cảm giác là mọi người xung quanh đang ghen tị với tui khi tui nói chuyện với hắn vậy nhỉ?…lạ thật.
3 Và những ngày sau đó hắn diện cớ mới thi xong nên được nghỉ để được đi chơi với tui nhìu hơn,không biết hắn có được nghỉ thiệt hok…Tui cũng bận rộn với việc học lắm nên hơi đâu mà đi chơi hoài với lại mỗi lần hắn đến trường rước tui là ta nói… hắn với tui là tâm điểm của sự chú ý….
4 Hoàng nghĩ tụi mình chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi!
-tui mạnh mẽ.
Hắn hơi thất vọng trước câu nói của tui…nhưng rồi hắn cũng trấn tĩnh lại và bắt đầu lên tiếng:-Thời gian wa, Tuấn đã suy nghĩ rất nhìu về chúng ta, hình ảnh Hoàng luôn hiện ra trong ý nghĩ của Tuấn và thật sự đêm nào Tuấn cũng bắt gặp Hoàng trong giấc mơ,để từ đó Tuấn đã nhận ra 1 điều rằng Tuấn không thể thiếu Hoàng trong đời!Tuấn cũng đã đau khổ 1 thời gian vì tình yêu mình bị từ chối một cách phũ phàng nhưng cuối cùng tiếng gọi nơi con tim của Tuấn vẫn luôn hướng về Hoàng!Có lẽ Hoàng nghĩ Tuấn đang đùa, nhưng không đây chính là sự thật,một sự thật mà thời gian wa Tuấn luôn miễn cưỡng tránh né, nhưng đến lúc này Tuấn cần phải mạnh mẽ để đối diện với nó,thật sự Tuấn đã yêu Hoàng lúc nào không hay và cho đến nay nó thật sự đã trưởng thành và chính là lí do Tuấn về Việt Nam,Hoàng.
5 Tui bước nhanh đến trạm xe buýt gần đó thì bất ngờ nghe tiếng hắn văng vẳng từ phía đằng sau:-Hoàng… ơi! Sao bỏ về vậy?Tui cắm đầu cấm cổ chạy như điên…còn hắn thì rồ ga đuổi theo…Réttttttttt…Hắn chặn đầu tui lại…-Em sao vậy?mẹ anh đã nói gì với em sao?
-Làm ơn tránh đường cho tui…Tui với anh không thể nào yêu nhau nữa đâu!
-Tại sao lại ko thể…chẳng phải chúng ta đang hạnh phúc sao?
-Hạnh phúc…hay bất hạnh?
-Em nói gì anh không hiểu?
-Được rồi…tìm quán nước đi rồi tui với anh nói chuyện.
6 Hắn im bặt, cuối xuống đỏ mặt,…-Dám làm sao không dám nói?
-Chỉ có…có….
2 lần thôi!
-Sao ít vậy…Nhưng mà túm lại, tui chỉ hỏi cho có vậy thôi,nói gì thì nói đó là chuyện của mấy người tui không thèm quan tâm,ok.
7 Tui cũng đã trở về bản chất yêu đời yêu người trở lại,…Người ta thường nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tui với hắn thì sao, biết nói thế nào nhỉ,…sự thật là tâm trạng của tui bây giờ cứ như cô gái trong bài hát “giờ em nơi đâu cũng thấy anh”
của Minh Hằng áh!!…Bạn nào chưa nghe thì vô nhaccuatui.
8 Tui và hắn đang trong phòng ngủ…-Em cấm anh không được đụng vào người em nha, cho ngủ chung là may lắm rồi đó.
-Như thế tội nghiệp anh lắm, không khác gì đùi gà trước miệng mà không cho ăn.
9 Tiêu biểu tính xấu của Hoàng là gì vậy bác?
-Hắn bày đặt nhiều chuyện.
-Giả dụ như ở nhà nó hay để hàng tiền đạo trống lốc, nhìn nó cười một cái là hết muốn nhậu,hổng biết sau bữa nay có con nó mới chịu gắn vô đó…Răng giả thì kêu răng giả đi, bày đặt Mêtyl…Chưa hết tối nó ngủ hay mớ lắm, nghiến răng trèo trẹo hà…Có bữa bác với bác trai phải vào tận phòng xách đầu nó lên nó mới tỉnh đó.
10 -À…Hoàng là người rất là vui tính, cậu ấy luôn muốn đem lại niềm vui sự sảng khoái cho mọi người ấy mà. .
và cũng chính đức tính này mà con với Hoàng trở nên thân thiết hơn đó!.
11 “Trời…. .
anh anh đang ở đâu vậy,về đi anh em lo cho anh lắm,huhuhu…. ”
“Em đừng khóc….
anh đang ở Quận 4,dưới một cây cầu. . ”
“Cầu gì…anh biết đường về không?”
“Anh…không muốn về ngôi nhà ấy nữa…”
“Anh phải mạnh mẽ lên chứ.
12 Sau đó hắn quay qua mẹ hắn nhìn bằng ánh mắt sắc lẻm đến đáng sợ,mẹ hắn còn sợ nữa là. .
bà ta liền quay qua chỗ khác không dám nhìn hắn…-Con thông báo với ba mẹ,kể từ giây phút này Hoàng là vợ con,không có ai có quyền làm tổn thương Hoàng nữa,ba mẹ nghe rõ chưa.
13 Thành phố Nha Trang…Sau một ngày rong ruổi thực tập mệt muốn chết…cũng may về khách sạn đúng bốn giờ chiều còn sớm nên ông thầy mở cửa chuồng cho tụi tui đi tắm biển thoải mái…Wow!!…Nha Trang đây sao,đẹp tuyệt vời….
14 Sau lời nói của hắn…hắn nằm ngửa ra và đẩy tui ngồi lên trên người hắn…canh đúng vị trí và……Không kể nữa đâu……. .
!!^^……Tui chìm ngập trong niềm hạnh phúc tột cùng….
15 -Chào bạn…cho mình hỏi tí.
Ngó lại phía âm thanh phát ra thì. .
thì là một tên con trai với dáng vẻ như siêu mẫu Bình Minh, khuôn mặt như tài tử Tạ Đình Phong đang tiến về phía tui.
16 Được khoảng tuần lễ thì chân tui khỏi hẳn và tui vẫn tiếp tục chạy bộ tập thể dục vào mỗi buổi sáng.
Quái lạ sao hổm rày cũng đã lâu mà không thấy tên quái gỡ ấy nhỉ.
17 Nói rồi tui và hắn bày mồi đập đá cho vào ly, rót bia và 1,2,3. .
Dzôôzzzzzzzzzz!. Mới uống được hai ly không hiểu sao pa tui về.
-Trời đất, dẹp cho tao, chiều nay mày đi học mà giờ nhậu nhẹt hả mậy?
-Cho tụi con lai rai chút đỉnh đi pa, pa vô luôn đi cho xôm tụ.
18 Tui lên xe cho hắn chở đi, nhanh tay hắn kéo tay tui ôm eo hắn lại, tui cũng thích lắm bởi vì eo hắn thật rắn rỏi săn cứng,nổi từng u thịt hình vuông ôm đã dễ sợ với lại bây giờ tui không còn ngại gì nữa.
19 -Em chỉ hơi bực mình thôi.
Cuối cùng tui và hắn cùng về lại mái nhà xưa, đã có lần tui thề là không bao giờ đặt chân vô nữa. Nhưng bây giờ thì…Biết sao bi giờ!!!Kể từ ngày tui và hắn trở về ba mẹ tui và ba mẹ hắn cũng không có phản ứng gì nhưng có vẻ cũng không đồng tình gì lắm.
20 -Vậy…anh có sợ em hok?. .
em cũng như tụi nó mừ.
-Em nói gì lạ vậy, em là em, là người yêu, là ngôi sao trong lòng anh, mãi mãi.
Tui thật sự cũng không biết hắn đang nghĩ gì nhưng nghe hắn nói như vậy tui cảm thấy ấm áp dễ chịu lắm.