21 “Tiêu ca. ” An Vũ Hàng cùng Thời Nhiễm đồng thời ngoan ngoãn chào hỏi.
Tiêu Mộc Từ hơi hơi gật đầu với Thời Nhiễm, sau đó nhìn thoáng qua cái chăn trong tay An Vũ Hàng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có thể là có người đùa dai, dì trông đồ cũng không chú ý, thành ra…” Nói thật, An Vũ Hàng đặc biệt đau lòng cái chăn này, lúc trước khi mua giá cũng không rẻ, vốn dĩ định sau khi tốt nghiệp đại học có thể cầm về nhà tiếp tục dùng, không ngờ hôm nay phải ném rồi…
Ấn đường Tiêu Mộc Từ không dễ nhận ra mà nhíu lại một chút, “Phòng ngủ còn có chăn không?”
“Không có…” An Vũ Hàng lắc đầu, cậu đang định đi mua mới.
22 Không có gì để làm, An Vũ Hàng liền chạy vào trong rừng cây lấy sâu, săn thịt vụn, để dành nuôi thú cưng. Không bao lâu, sư phụ gửi đến lời mời gia nhập đội, An Vũ Hàng thuận tay chọn đồng ý.
23 Mỗi giây chờ đợi đều khiến An Vũ Hàng cảm thấy dài tựa như một thế kỷ, cậu nói không rõ tại sao bản thân lại để ý thái độ của sư huynh đến như vậy, nhưng cũng không có cách nào khiến trái tim mình bình tĩnh lại.
24 Click vào bài post, bên trong có một bức ảnh được chủ post đăng lên, trong ảnh là một nam sinh tương đối thấp hơn bị một người đàn ông cao lớn ôm vào trong ngực, thoạt nhìn vô cùng ái muội.
25 Tâm tình tốt, khẩu vị cũng theo đó mà tốt hơn. An Vũ Hàng cầm lấy thìa tiếp tục ăn cháo, không còn là ăn không biết vị như khi nãy nữa. Tiêu Mộc Từ ngược lại không hề động đũa, chỉ là liên tục gắp thức ăn cho cậu.
26 Buổi sáng 10 giờ kém 15, An Vũ Hàng và Thời Nhiễm cùng nhau đến phòng học. Lúc này trong phòng học đã có khá đông sinh viên, mọi người hoặc là tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc là cúi đầu chép bài, bởi vì chưa vào buổi học, cho nên dù có ồn một chút cũng không sao cả.
27 “Hai người đây là muốn chuyển đi?” Tuy rằng thoạt nghe như thể đã biết rõ mà còn hỏi, nhưng Thời Nhiễm vẫn hỏi một câu.
“Ừ. ” Trần Lượng có chút cứng ngắt mà trả lời.
28 “Hai người là muốn dọn đến đây ở?” Thời Nhiễm xoa xoa huyệt Thái dương, nói: “Sao không báo trước một tiếng chứ?”
“Nói trước thì còn gì là kinh hỉ?” Viên Gia chọn cái giường đối diện với Thời Nhiễm, kéo cái ghế dựa qua ngồi xuống rồi nói tiếp: “Thật tốt, bốn đứa bọn mình ở cùng một chỗ cũng bớt chuyện, về sau chơi game còn có thể xài chung YY.
29 Ý thức được bản thân thật sự thích sư huynh mất rồi, An Vũ Hàng cũng không bối rối, sau khi đẩy lùi được cảm giác ghen tuông đang bao phủ mình, còn lại chỉ là bình tĩnh.
30 Một tuần sau, An Vũ Hàng vẫn cứ bận rộn với chuyện bắt ngựa. Tuy rằng trước đó cậu chưa từng thành công bắt được Bôn Tiêu, nhưng đã tìm ra được chút quy luật, cũng đánh dấu được vài nơi có thể sẽ xuất hiện ngựa.
31 Một ngày sau khi gửi thư, An Vũ Hàng nhận được thư của sư huynh, nói cám ơn cậu đã hao tâm tổn trí, cũng bày tỏ rất thích con ngựa này, sẽ nuôi nấng cẩn thận.
32 An Vũ Hàng quay sang hướng khác, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cà phê ở đâu? Tôi đi pha. ”
Tiêu Mộc Từ chỉ chỉ một cánh cửa khác trong phòng làm việc, An Vũ Hàng đi qua, mở cửa bước vào.
33 Khi An Vũ Hàng trở lại phòng ngủ, Viên Gia vừa trở về không bao lâu đang tắm rửa, Thời Nhiễm và Địch Tư Húc đã nằm lên giường, trong phòng chỉ bật mấy ngọn đèn ngủ, ngọn đèn màu ấm khiến cho trong phòng càng thêm ấm áp.
34 Chính thức bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ, An Vũ Hàng gần như như là mỗi ngày ngâm mình ở thư viện, ngay cả công việc bên quán cà phê cũng tạm thời xin nghỉ.
35 Sau khi rời khỏi trường học, hai người cũng không đi quá xa, ở gần đó tìm một quán cà phê cũng không tệ lắm, thuận tiện giải quyết cơm trưa.
Khách trong quán cũng không quá đông, đúng là thời điểm bận rộn ôn tập, không có bao nhiêu người rảnh rỗi chạy tới chỗ này ngồi cả ngày.
36 Thứ sáu, An Vũ Hàng rốt cục thi xong môn cuối cùng. Bốn người sau khi đi ra căng-tin ăn bữa trưa xong, liền tưng fng]ời tha hành lý trở về nhà, chuẩn bị chào đón kỳ nghỉ đông.
37 Sau khi sư huynh log-out, An Vũ Hàng ngồi lại trong chủ thành một lúc, Thời Nhiễm ở dã ngoài giết người đủ rồi chạy đến tìm cậu, An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, trực tiếp chọn vào cậu ta luận bàn.
38 Sau khi Vi Vũ Yến Phi đáp xuống, trực tiếp quăng kỹ năng thêm máu quần thể lớn nhất ra, kéo lại thanh máu tràn ngập nguy cơ của mọi người trở về, sau đó bắt đầu thêm máu cho từng người.
39 Ngày hôm sau, khi An Vũ Hàng thức dậy đã sắp 10h. Sau khi rửa mặt xong, An Vũ Hàng tìm trong tủ lạnh cái bánh mì ra ăn, xem như điểm tâm. Dù sao 12h còn phải ăn cơm trưa, hiện tại nếu cậu ăn quá no, đến lúc đó có thể sẽ không có khẩu vị gì, như vậy không tốt lắm.
40 Ăn cơm được một nửa, Thư Văn Ngạn đặt đũa xuống, bưng tách trà, mỉm cười hỏi An Vũ Hàng: “Cậu có người mình thích chưa? Có cần giúp cậu giới thiệu hay không?”
An Vũ Hàng thiếu chút nữa bị sặc canh, Thư Văn Ngạn hỏi quá trực tiếp, khiến cậu có chút không thích ứng kịp.