61 Khi An Vũ Hàng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Trong phòng bịt kín không có cửa sổ, chỉ có cửa thông gió ở tít trên cao. Bên ngoài cửa thông gió là cửa sắt bị đóng chặt, trong không khí tràn ngập một mùi ngọt ngấy, ngửi lâu rất không thoải mái.
62 Khi về đến nhà, Tiêu Mộc Từ mở đầy một bồn nước ấm, sau đó cởi sạch sẽ đồ trên người mình và An Vũ Hàng, sau đó ôm cậu thả vào bồn tắm.
An Vũ Hàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, khi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Mộc Từ, mới an tâm mà nhắm mắt lại.
63 Tuy rằng bác sĩ nói loại thuốc mà An Vũ Hàng bị tiêm vào không gây hại đến cơ thể cậu, nhưng Tiêu Mộc Từ vẫn rất lo lắng. Không chỉ nhờ Viên Gia xin nghỉ phép cho An Vũ Hàng không cần đi học, ngay cả bên quán cà phê cũng xin nghỉ luôn, không cho cậu đi làm thêm, bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, bồi dưỡng tinh thần.
64 Tranh thủ một buổi chiều không có tiết học, An Vũ Hàng chạy đến bệnh viện.
Đến khu phòng bệnh ICU, An Vũ Hàng không hề bất ngờ khi nhìn thấy mẹ cậu, lại không nhìn thấy bóng dáng ba cậu đâu.
65 Tiêu Mộc Từ mặc dù còn đang hôn mê, nhưng tình huống lại không quá nghiêm trọng, cho nên không cần nằm trong phòng giám sát đặc biệt, Tiêu Tông Nam sắp xếp cho anh nằm trong một phòng bệnh một người.
66 Sau khi Từ Tiệp hỏi thăm bác sĩ Hướng xong, liền dẫn theo quản gia rời đi, cũng không nói thêm gì. Mà hai ngày sau đó, Từ Tiệp và Tiêu Tông Nam đều không đến bệnh viện, nhưng quản gia lại một ngày 3 lượt chạy đến đưa cơm cho An Vũ Hàng, mỗi bữa đều là các món ăn đa dạng khác nhau, lúc đưa cơm chiều còn thuận tiện mang thêm cho cậu một bữa ăn khuya.
67 Lúc Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp lại đây, cũng mang theo điểm tâm cho An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ vừa mới tỉnh lại, tuy rằng cần yêu cầu bổ sung dinh dưỡng, nhưng dạ dày đã nhiều ngày không hoạt động còn cần phải chậm rãi thích ứng, hiện tại chỉ có thể bắt đầu bằng việc ăn ít thức ăn lỏng.
68 Sau khi An Vũ Hàng tan học liền gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Từ, hỏi anh có muốn ăn cái gì hay không, cậu có thể mua về. Tiêu Mộc Từ nhìn mẹ mình khí định thần nhàn ngồi trên sô pha xem TV, nói với An Vũ Hàng mình không có gì muốn ăn, bảo cậu về sớm một chút.
69 Chuyện tình cảm, có đôi khi thật sự rất khó mà nói cho rõ ràng, có đôi khi, yêu chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Loại cảm giác này rung động mà mãnh liệt, khó hiểu mà lại không thể thiếu.
70 Danh tiếng của làng du lịch rất tốt, nhất là hiện tại, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, lại không tính là quá nóng, đúng là thời điểm tốt để nghỉ phép, cho nên số lượng phòng nghỉ liền vô cùng hạn chế.
71 Sau khi trở về từ làng du lịch, Địch Tư Húc cũng không tránh né Thư Văn Ngạn nữa, mỗi lần đến làm cơm cùng mẹ Thư, cậu đều sẽ ở lại ăn cơm, Thư Văn Ngạn cũng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
72 Vừa tốt nghiệp đại học, Tiêu Mộc Từ liền chuẩn bị đưa An Vũ Hàng ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sau đó cùng cậu đi hưởng tuần trăng mật. Dựa theo ý của An Vũ Hàng, là không cần quá phô trương, cố gắng đơn giản gọn nhẹ một chút, dù sao hôn nhân đồng tính ở trong nước còn chưa được tán thành, quá gióng trống khua chiên có thể sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết.
73 Hành trình 10 ngày, đội chụp hình đi theo 7 ngày. Vốn dĩ Tiêu Mộc Từ muốn bọn họ chụp 3 ngày xong liền trở về, nhưng Từ Tiệp nói nhất định phải chụp cho thật tinh xảo, cụ thể, những thứ này về sau đều có thể dùng để làm kỷ niệm.