61 Ban ngày tiếp tục kế hoạch tha hai cục nợ, à nhầm, khách đến chơi đi dạo Thượng Hải. Nói thật hai tôi vốn không có khiếu hướng dẫn du lịch, đối với danh lam thắng cảnh của Thượng Hải hoàn toàn mù tịt.
62 Xuân về là thời điểm bận rộn, tôi và em trai đều thu xếp đồ đạc về nhà, hai năm trước cha đã mất vì bệnh, giờ chỉ còn mẹ một thân một mình ở nhà, dù thế nào cũng không thể không về mừng năm mới.
63 Một đêm quá trớn kết quả là liên tục vài ngày sau đầu đau như muốn nứt ra, ho khan một tiếng, hai bên thái dương liền giật đến độ sắp nổ tung. Tôi không dám hó hé tiếng nào, trên cửa sổ làm loại sự tình ấy đến hơn nửa đêm, vận động kịch liệt mồ hôi túa ra đầy người, lại bị gió lạnh thổi trúng.
64 Mẹ tỉnh lại liền đuổi chúng tôi đi, tâm tình hoàn toàn kích động và hỗn loạn, không nói năng rõ ràng mà chỉ mơ hồ chửi mắng. Nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất là, bà chỉ luôn mắng Diệc Thần, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt đến tôi, giống như căn bản không có đứa con trai này.
65 "Có phải em cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại không?" Ngữ điệu của hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn, "Trình Diệc Thần, vậy em định giải quyết tôi như thế nào đây?" "Em.
66 Diệc Thần thế nào cũng không chịu nằm viện, nó tình nguyện về nhà, có lẽ như vậy sẽ không có cảm giác giống một phế nhân, có thể tự lừa mình dối người rằng chỉ là cơ thể quá mệt mỏi, chân bị tê rần, đi đứng bất tiện mà thôi.
67 Lục Phong đi rồi, trong căn nhà trống rỗng chỉ còn mình tôi. Tôi chấp nhận để cho Tần Lãng mang Diệc Thần đến Nhật Bản. Nhà đã thành ra như vậy, không còn lý do gì để tiếp tục trì hoãn ở lại đây nữa.
68 Đến cuối cùng tôi vẫn ly hôn với Trác Lam. Khi đó giữa chúng tôi không hề phát sinh chuyện gì, chỉ là lúc ấy có một người bất luận thân thế hay nhân phẩm đều rất tốt luôn kiên trì theo đuổi cô ấy.
69 Quen biết Kha Lạc lại là chuyện ngẫu nhiên của ngẫu nhiên. Khi đó Văn Dương đang học ở đại học T, tôi bèn lái xe — không phải loại mô đen đắt tiền gì, chỉ là hàng cà tàng bình thường thôi — đến thăm nó, còn thuận tiện thật gà mẹ mà xách túi lớn túi nhỏ mang cho.
70 Trăm triệu lần không nghĩ rằng Lục Phong sẽ liên lạc với tôi. Cứ tưởng rằng câu nói lúc sắp rời đi ngày đó 'có rảnh sẽ liên lạc lại' bất quá chỉ là lời bâng quơ, nào ngờ hắn lại thật sự gọi điện cho tôi, hẹn tôi đến nhà.
71 Từ ngày hôm đó tôi không thể đi ra khỏi nhà hắn một bước, nói cách khác, tôi bị giam lỏng. Tôi hiểu được dụng ý của hắn. Hắn muốn chậm rãi tra tấn tôi, từng chút từng chút một, không để lại dấu vết nào.
72 Tôi cứng ngắc nằm đấy, muốn động cũng không thể động, tứ chi và máu đã đông đặc lại. Lục Phong đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía cửa. Hắn không ngạc nhiên, cũng không bất ngờ.
73 Thanh niên kia xoay lưng về phía tôi, tùy ý lục lọi sách trên chiếc kệ bằng đồng. Vẻ tự nhiên nhàn nhã như vậy vừa nhìn đã biết là khách quen, như vậy quan hệ với Lục Phong cũng không kém.
74 Khi tỉnh lại, một mình tôi nằm trên giường, gối ướt một mảng lớn. Gió ở trên cao theo cửa sổ thổi nhẹ vào, vốn chẳng lạnh cho lắm, vậy mà toàn thân tôi đều run lên như ngâm vào nước đá.
75 Hôm nay ở trên đường nhìn thấy người bán mực nướng, chợt nhớ ra em rất thích ăn món ấy. Trước đây tôi thường không cho phép em ăn những món rẻ tiền không hợp vệ sinh đó.
76 Phần 3 : Như Quả "Vậy cháu đi trước nha, ngày mai gặp lại ~" Tôi cười cười nhìn cậu ta gật đầu, "Cám ơn chuyện chocolate nhé. " Tháng trước có một sinh viên đến đây làm thêm.
77 "Tiểu Thần. " "Ừ?" Đưa hắn ra cửa, hắn đến bên ngoài liền đứng bất động nơi đó, chỉ cúi đầu nhìn tôi. "Hôm nay là lễ tình nhân. " "A. . . " Tôi mơ hồ nói.
78 "Em nhìn thấy tin trên báo mà tìm đến đây sao?" Thật lòng tôi vẫn không dám tin lại có vận may từ trên trời rớt xuống thế này. "Tin trên báo? Tin nào?" "Anh có đăng tin trên báo nhắn tìm em.
79 Tắt đèn, trong bóng tối không một khe hở tôi nhìn lên trần nhà, tuy rằng vẫn như mọi khi gắng sức kiềm chế, bóng mờ trong đêm vẫn chậm rãi từ tốn hóa thành gương mặt Lục Phong.
80 Nháy mắt đã được đưa lên xe, tôi nghe thấy hắn ở phía xa gọi tôi, "Em nói đi! Chính miệng em hãy nói rằng sẽ không bao giờ. . . muốn gặp anh nữa!! Em nói đi! Em hận anh đến mức nào em nói ra hết đi, càng lớn càng tốt, càng cay độc càng tốt!! Bằng không anh sẽ không cách nào hết hy vọng, sẽ muốn tiếp tục đuổi theo em! Em nói đi! Trình Diệc Thần!!" Âm thanh của hắn tựa như loài dã thú bị đâm thương tích đầy mình, mù quáng và hung ác.