41 Là Lục Phong. Tay chân tôi lạnh ngắt đứng bên cạnh cửa. Tôi có thể nhìn thấy hắn trong phòng khách sáng trưng, nhưng hắn không nhìn thấy tôi trong bóng tối.
42 Trong nháy mắt, tôi ngừng thở. Cửa phòng ngủ bị thô bạo đẩy ra, hỗn loạn một hồi Lục Phong lại xoay người hướng về nhà bếp. "Tiểu Thần, em ra đây! Anh có lời muốn nói với em!" "Anh của tôi không có ở đây! Anh làm cái gì vậy?" Diệc Thần giấu đầu hở đuôi, đóng cửa nhà bếp lại.
43 Dường như trời mỗi lúc một lạnh hơn. Diệc Thần đi học, tôi ở nhà giống như bà già suốt ngày quấn chăn ngồi gõ máy tính cả buổi đến đau đầu hoa mắt, tiện thể đem nhà trước nhà sau quét dọn một lượt, tay chân bủn rủn, đại não trống rỗng, ngồi ở ghế sô pha ngẩn người.
44 "Cô Lục. " Tôi nuốt ngụm nước bọt, cố hết sức lên tiếng. Chị ta dừng lại, nhìn về phía tôi có phần ngờ ngợ. Lẽ dĩ nhiên trước đây chị ấy không hề chú ý gì đến một nhân viên nhỏ như tôi.
45 "Em. . . nói sao?" Hắn rõ ràng mất vui một phen đẩy tôi ra, "Nửa, nửa năm? Anh đây khỏe thế này, ít nhất còn có thể sống thêm nửa thế kỷ nữa. Tuy rằng em thổ lộ tình cảm ra anh rất cảm động, nhưng cũng đâu cần rủa xả anh như vậy.
46 Phần 2 : Thù Đồ Frederica Greenhill[1] từng nói một câu thế này, "Xã hội dân chủ cũng được, thế giới có biến thành bình địa cũng không sao, em chỉ hy vọng anh có thể bên cạnh em mơ màng đọc sách mà thôi.
47 Cuối tháng tư, trời còn se se lạnh. Đinh Đinh đã mơ màng đến cảnh mặc trang phục Hawaii, phơi phới nằm dưới ánh nắng mặt trời trên bờ cát tràn trề sức sống.
48 Sau khi kích động mừng đón tôi, Diệc Thần mới đảo mắt sang Lục Phong đang đứng một đống đằng sau, lập tức đại não gửi tín hiệu bíp bíp 'Có địch tới! Có địch tới!' đến toàn thân và khuôn mặt, nháy mắt đứng chặn ngay cửa không cho địch vào.
49 Buổi họp lớp đông quá sức tưởng tượng, ai nấy đều nhiệt tình mang người nhà theo, nhân số chìm tự dưng tăng gấp đôi, gần như bao hết cả tầng dưới khách sạn, náo nhiệt vô cùng.
50 Diệc Thần vô cùng phấn chấn hỏi chúng tôi có muốn xem buổi biểu diễn tối mai không, trong tay còn giơ cao hai tấm vé. "Nhạc gì?" "ROCK. " "Trình độ ban nhạc ra sao?" "Dĩ nhiên là hạng nhất.
51 Lục Phong hơi một tý lại dùng thân thể áp đảo tôi, dựa vào đấy mà lạm dụng tư hình. Vấn đề này. . . H đáng lẽ vốn là chuyện hạnh phúc, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng nếu sử dụng như một hình phạt thì tuyệt đối không có gì gọi là tuyệt vời, nhất là khi vượt qua phạm vi sinh lý chấp nhận của con người mà tàn sát bừa bãi.
52 Chuông còn chưa reo, tôi thỏa mãn thở ra khoan khoái, vùi đầu vào cái gối xốp mềm mà cọ cọ, tiếp tục an tâm thổi bong bóng. Liên tục tăng ca hơn một tuần nay, cuối cùng đã có thể ngủ một lèo mười mấy tiếng đồng hồ, thật sự hạnh phúc vô biên.
53 "Thế chẳng lẽ là đàn ông?" Tôi mang toàn bộ nước trà trong miệng phun lên mặt Đinh Đinh. "Rất có khả năng. " Chu Sa vừa đưa khăn giấy cho bạn trai vừa đánh giá tôi, "Diệc Thần, cậu có gương mặt thuộc style ưa thích của gay đó nha.
54 "Sao thế?" Tôi nhìn hắn cố gắng gỡ thịt cua, chấm chút dấm và kẹp thêm lát gừng nhỏ bỏ vào miệng, rồi mới cười tươi như hoa. "Ừm, vẫn là em nấu ngon nhất.
55 "Anh không có ý đó. " Lục Phong nhanh như chớp vươn tay như vuốt hổ ra bắt lấy tay tôi, chỉ dùng một chút lực đã khiến tôi không thể động được, "Em biết rõ anh không thể diễn đạt tốt, còn cố ý bắt lỗi.
56 "Bảo tôi đến đây là để làm chuyện chán phèo này đấy hả?" Tôi vừa đứng ở đầu giường cắm hoa vừa thì thào oán giận. "Nói lắm thế, nhanh tay lên, Chu Sa sắp về đến nơi rồi.
57 Giận rồi? Tôi âm thầm kêu hỏng bét. Vốn biết cái gì không nên thiếu an phận mà đòi hỏi, dù sao đến giờ tôi cũng đã quen bị áp đảo, sớm đã mang bản năng đàn ông vứt sạch trơn rồi.
58 "Cậu với sếp, là loại quan hệ đó phải không?" "!!" Tôi còn không kịp sợ hãi mà kêu lên, toàn bộ tô canh đều rơi xuống, "Xoảng——" Chu Sa vội thét lên như nhà cháy, Lục Phong lúc chạy vào vẻ mặt chắc là khó coi lắm.
59 Nghỉ đông, em trai và Tần Lãng đến Thượng Hải chơi, tôi vô cùng mừng rỡ. Nhưng còn Lục Phong, với căn nhà trọ bé xíu hơn 50 mét vuông, phải chứa những hai tên khách không mời thuộc khổ khủng long, lại còn là hai người mà hắn ghim gút nhiều nhất, thế là sắc mặt kéo đầy mây đen, dự báo giông bão đến nơi.
60 "Anh làm sao vậy. . . " Hắn không đáp, cũng không cho tôi cơ hội để nói tiếp. Lại bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, tôi cũng quên mất mình vào đây làm gì, hai ba cái liền bị ôm lên giường.