21 Đó là vật duy nhất Lục Phong để lại cho tôi. Khi người kia xuất hiện chính là lúc tôi đang ngồi xổm trên đất mỏi mệt tìm kiếm liên tục mấy ngày, sớm đã xác nhận chẳng còn chút gì sót lại cả.
22 Một tuần sau khi gặp Tần Lãng, tôi nhìn thấy mẩu tin đó trên báo. Cuối tuần là khoảng thời gian nhàm chán vô tận, thích hợp để đọc báo trong bữa ăn hay mang theo vào toilet.
23 Giường cưng cứng, chăn mền có mùi kỳ cục, mùi tựa như là năm này qua năm nọ chủ nhân chây lười không thèm mang đi giặt. Trên tường treo dán hầm bà lằng loại áp phích, cũng không phải của tôi.
24 Tần Lãng thật sự là một người yêu tốt, hắn chỉ cần lặng lẽ quan sát, đã có thể biết rõ tôi thích uống rượu trái cây hiệu gì, thích món bò bít-tết ở tiệm nào, thích mang giầy ra sao, thích nghe thể loại nhạc nào.
25 Tôi nghĩ mình đã quên được người kia. Nằm trên giường, tôi siết chặt tấm ra, cuộn tròn người trong chăn. Tại sao lại so sánh với Lục Phong? Tôi biết hai người không giống nhau, Tần Lãng sẽ không vứt bỏ tôi.
26 "Dậy rồi hử? Có cà phê mới pha xong này, cậu muốn dùng không?" Tôi hơi mơ màng, hé nửa mắt ra nhìn người cầm cái khay nhỏ đương cúi đầu dòm mình. "Á á --" Tôi nhảy dựng lên, run rẩy chỉ tay, "Anh, anh, anh.
27 "Tôi đã ở bên cạnh anh ấy suốt đêm, chúng tôi làm cả buổi tối. . . Kỹ thuật của tôi có thể coi là không quá kém, Tiểu Thần nói anh ấy thật sự rất vui vẻ.
28 Công ty của một gia tộc nổi tiếng ở Thượng Hải vừa vặn có phúc đáp tỏ ra hứng thú với đơn apply của tôi. Tôi nhanh chóng im hơi lặng tiếng hoàn thành mọi thủ tục, rời khỏi trường ở thành phố này, không thông báo cho Diệc Thần biết.
29 Tôi gần như hoảng hốt, lúng túng ngẩng đầu lên. Lục Phong. Trời ạ, là Lục Phong. Trước mắt tôi nhạt nhòa rồi lại rõ ràng, rõ ràng rồi lại nhạt nhòa. Dường như có cái gì đó không thật chập chờn giữa hai chúng tôi.
30 Cuộc sống tiếp đó của tôi không có gì thay đổi, vẫn giống với cuộc sống mà khi Lục Phong điềm tĩnh hiện tại chưa quay về. Tôi chỉ là một viên chức quèn, đương nhiên không có quyền lợi hay việc cần thiết gì để gặp hắn, cho dù làm chung một tòa nhà, cũng tựa hồ chẳng mấy khi giáp mặt nhau.
31 "Đi ăn cơm chung nhé. " "Không. . . tôi không đói. . . " Tôi không thể. . . không nên có những hy vọng hão huyền. Nếu ở bên cạnh hắn, những ý nghĩ đáng xấu hổ sẽ không kiềm chế được mà lại nổi lên thì.
32 Đinh Đinh nhìn về phía tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. "Không có chuyện đó. " Tôi nhỏ giọng thanh minh. "Cậu nói với sếp tôi là bạn gái của cậu à?" Chu Sa lên tiếng ngoài ý muốn, "Không lẽ cậu tương tư tôi lâu rồi mà tôi không biết? Thật đáng tiếc, sao không nói sớm.
33 Hắn dừng lại, giờ chúng tôi mới nghe thấy tiếng động bên ngoài mà nãy giờ không để ý tới. Trời đang mưa, tiếng sét đánh mơ hồ, gió cũng đang rít gào. "Thời tiết quái quỷ.
34 Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa từ phía sau. Lập tức toàn thân cứng ngắc, không thể cử động. Cảm giác được hắn từ phía sau chậm rãi đi đến, tay đặt lên thắt lưng tôi.
35 Khi tỉnh lại, toàn thân đều bủn rủn, khắp người đau nhức. Tựa như vừa trải qua một giấc mộng rất dài và mỏi mệt. Lục Phong không còn ở đấy nữa. Tôi khoác quần áo lên người xem đồng hồ, tự hiểu phần thưởng chuyên cần cho tháng này thế là đã đi tong, chỉ đơn giản ngồi đó ngẩn ra.
36 Vào trong một gian phòng, nữ phục vụ mặc kimono quỳ kính cẩn mang đồ ăn bày biện đẹp mắt vào trong, sau đó cúi thấp đầu kéo cửa giấy lại. "Đóng thùng đóng thùng, thật chịu không nổi.
37 Đinh Đinh lại bị Chu Sa mắng. "Sếp mới nói với anh được hai câu đã sướng vọt lên mây rồi! Anh đi mà nhìn Diệc Thần kìa, vinh nhục không sợ hãi, dáng vẻ cũng không như anh! Trời sinh đã là tiểu nhân vật, ra cũng ra trước, chết cũng chết trước, đứng cũng đứng hai bên, cả đời không thể thành đại nhân vật!" Đinh Đinh bị ăn mắng vẫn tỏ vẻ hết sức vui mừng khấp khởi, cậu ta rất thích Chu Sa mắng mình, dù là đại nam nhân uy phong lẫm liệt, đứng trước mặt cô gái mình thích cũng trở thành con rùa rút đầu.
38 Tôi muốn đánh cuộc một lần nữa. Mang toàn bộ dũng khí cùng vận may còn lại mà đánh canh bạc này. Liệu hắn có thể mang lại hạnh phúc cho tôi không? Hay mãi mãi chỉ mình tôi cô đơn suốt cuộc đời còn lại? Tôi lôi cả chìa khóa lẫn nhẫn ra.
39 Lục Phong, anh không biết là anh đã gần như giết chết tôi. "Tôi muốn thôi việc, phiền tổng giám đốc ký cho. " Nếu anh cảm thấy áy náy như vậy, dứt khoát một lần để tôi đi là tốt rồi.
40 "Sao anh ngủ thế hả!!" Tiếng Diệc Thần nổi giận đùng đùng như sấm vang chớp giật, hại tôi đang nằm trên sàn phải giật bắn người, "Nhìn xem, lại đang nằm mơ nữa kìa! Tui vậy sao có ông anh kém thế này! Coi anh đi! Ngủ đến nước miếng chảy ra hết!" Tôi mắt nhắm mắt mở, mặt đần ra.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 97