1 Q U Y Ể N M Ộ T ♦ Q U Y Đ Ồ - | đường về | Ngoại trừ chuyện chuyên viết văn lạc đề với dùng từ bá láp nên không bao giờ được điểm cao ra, các môn khác trên cơ bản tôi đều tốt bỏ xừ, nói không quá chính là thuộc thành phần ưu tú.
2 Cũng từ đó mà tôi và Lục Phong tự nhiên thân thiết hẳn ra. Sau khi hiểu nhau rõ hơn, chúng tôi nhận thấy hóa ra đối phương dù tính cách tương phản nhưng cũng không quá khó chịu như mình nghĩ, về sau còn có thể thấy là đáng yêu.
3 Lục Phong biết tự học chính là chuyện trăm năm có một, xác suất xảy ra chạy đến âm vô cùng. Bởi lẽ đa số thời gian hắn đều dùng để ra ngoài đường sinh sự (hồi trước có nói rồi đó, hắn là khởi nguồn của cái gọi là 'quỹ đen' của trường đó mà).
4 Giống như trong bài văn mẫu mà học sinh tiểu học hay viết, những lúc thế này trong lớp luôn xuất hiện một bạn như Lôi Phong[1] vui vẻ giúp đỡ bạn gặp nạn, không ngần ngại nhận trách nhiệm hộ tống bạn đều đều lên lớp, bất chấp mọi thời tiết mọi địa hình, băng đèo vượt suối cõng bạn đến trường.
5 Kì nghỉ đông đầu tiên đến, mọi người ai cũng vui vẻ. Chỉ có tôi bốn tuần liền không gặp Lục Phong, trong lòng bất giác có chút nao nao. Lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác nhớ một người nào đó, thế mà đối tượng.
6 Buổi sáng, tôi chong cái mặt gấu trúc ra ngồi trước bàn đợi cơm, Diệc Thần vẫn ngồi trong phòng ôm đờn tỳ bà, à nhầm, đàn guitar, bố mẹ thì đang hú hí trong bếp nấu nướng.
7 Nhà vệ sinh nam ở khu ký túc xá chỉ có một cái dùng chung, trong đó chia ra làm ba khu, gồm có phòng tắm, toilet và chỗ rửa tay. Trong phòng tắm có nhiều vòi sen không có vách ngăn.
8 Sau đó tôi và Lục Phong không nói chuyện với nhau nữa. Lục Phong, thứ đầu to mà óc trái nho, hai chữ xin lỗi còn không biết viết, sao có thể chịu xuống nước với tôi.
9 "Thằng ngốc nhà chị tranh gái với người ta bị chém cho một nhát, chẳng biết còn sống không, em đi coi giùm chị nha. " Phản ứng đầu tiên của tôi là chị này nói giỡn, "Chị, chị nói sao?" "Lục Phong ấy mà, đánh nhau với người ta bị lãnh dao, giờ đang nằm đỡ trong tiệm cơm gần trường em, nó sợ bị ghi phạt nên không dám vô bệnh viện, cũng không dám về trường, chị bận không rảnh lo cho nó, thôi phiền em đến chăm sóc giùm nha.
10 "Đã đến đây thì ngồi lại một chút đi. Sáu ngày rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau. ". . . Hừ, coi như còn có chút lương tâm, còn nhớ được là sáu ngày.
11 Vứt phăng cái gọi là luân lý đạo đức đi, tôi và Lục Phong kề cận nhau quả thực hạnh phúc. Sự bài xích tình yêu đồng tính không thể mãnh liệt bằng lực hấp dẫn của hắn đối với tôi.
12 Trước khai giảng hai ngày tôi lại quay về trường (Diệc Thần đối với người anh trọng sắc, à nhầm, trọng bạn khinh em đã ra chiều tuyệt vọng). Lục Phong chẳng biết đã đi đến nơi nào phơi nắng mà nước da cháy đen như than củi, so với tôi không ló một bước ra khỏi nhà, lại trắng nhách chẳng khác gì con gà luộc.
13 Cùng với Lục Phong cho đến hiện tại, 'đẳng cấp và phong độ' giữa hai đứa ngày càng có chênh lệch lớn. Mỗi lần thứ hạng đưa ra, nhìn cái khoảng cách tôi 'đỉnh' hắn 'đáy' như vậy, tôi có phần hả hê cười vui sướng khi có kẻ bị tuột hạng.
14 "Không phải như trước đó. " Hắn nở nụ cười. "Tôi muốn vào trong cậu. " ". . . " Tôi mở một mắt mờ mịt ngẩn người ra, "Vào trong. . . là thế nào?" Tôi đã nghĩ, tối đa chỉ đến mức dùng miệng thôi.
15 Có người vội vã xông tới. "Một vé đi đến trạm XX, chuyến gần nhất. " Hơi thở người đó hổn hển, giọng nói khẩn cấp. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước phòng bán vé.
16 Hiện tại nhớ lại, thời điểm ấy chúng tôi thật lòng yêu nhau. Chỉ là tuổi đời còn non nớt, chưa thấm thía được mối tình ấy sâu đậm nhường nào. Cho nên thường rơi vào trạng thái bất an nóng vội.
17 Thời điểm bị đèn pin chiếu rọi vào mắt, tôi chưa kịp la lên sợ hãi, Lục Phong đã nhanh chóng đem đầu tôi ấn chặt vào lồng ngực. "Lại một đôi nữa!" Vị chủ nhiệm đắc ý hả hê nghiến răng nghiến lợi nói, "Con nít con nôi, đi học không lo học, chỉ lo yêu đương nhăng nhít! Coi chúng bây sao mà thi đỗ đại học được!" Tim tôi đập điên cuồng, tay chân đều lạnh ngắt.
18 Kết cục ai cũng đoán được, Lục Phong bị cưỡng chế đuổi học. Bởi hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên người mình, nên hình phạt dành cho tôi cũng nhẹ đi nhiều.
19 Tôi rã rời ngồi xuống, cúi người ôm lấy đầu. Ngồi như thế thật lâu, mãi cho đến khi có người nhẹ lay tôi. "Anh à. " Tôi mơ hồ chẳng chút chống cự bị kéo vào lồng ngực em trai.
20 Tôi cứ tưởng chỉ có mấy cô gái chán đời đi uống rượu mới bị bọn xấu sàm sỡ, ai ngờ xã hội đã lặng lẽ tiến bộ không ngừng. Đến cả đàn ông độc thân đi mua say tìm quên cũng không buông tha.