221 - Dì Triệu, tại sao lại phải chuyển trường?
Tần Thiên khó hiểu hỏi Triệu Nhã Chi.
- Còn không phải là vì chuyện lần trước sao, ầm ĩ như vậy, Tiểu Nhã sao học tiếp được.
222 Tần Thiên tập lái đến gần trưa, nhìn thời gian đã không còn sớm, hai người liền trở về thành phố, bên cửa hàng có chuyện tìm Triệu Nhã Chi, nên Triệu Nhã rời đi trước còn Tần Thiên thì đi thẳng tới bệnh viện, hắn muốn thăm Lý Phỉ Nhi một chút, cũng đã mấy ngày nay hắn không đến thăm nàng.
223 - Sao em lại không biết, em nghĩ gì thì nói ra đi chứ.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Em. . . Em. . . Thật không biết.
Lý Phỉ Nhi bối rối nói.
224 - Thế nào, bây giờ sờ cũng đã sờ, nhìn cũng đã nhìn hết, làm phụ nữ của anh đi.
Tần Thiên ôm Lý Phỉ Nhi nói, Lý Phỉ Nhi gật đầu, rúc vào trong ngực Tần Thiên, giống như cô bé, không thấy chút nóng này lúc trước nào.
225 Rất nhanh, xe liền đi vào tiểu khu Tần Thiên ở, đoàn người xuống xe, đi lên lầu, cô gái kia lộ vẻ kích động, không biết là tại sao.
Trên lầu, Triệu Nhã Chi đã đợi sẵn, Triệu Tiểu Nhã thấy Triệu Nhã Chi, lập tức chạy tới ôm cánh tay Triệu Nhã Chi, trên mặt lộ vẻ ưu buồn.
226 Bên trong phòng khách, Triệu Nhã Chi và Triệu Tiểu Nhã đang ôm nhau khóc cực kỳ thương tâm.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ, mãi mãi cho đến già.
227 Hai người thấy Tần Thiên nhất thời liền kinh hãi, lập tức lùi về phía sau mấy bước, chuẩn bị tư thế tấn công.
- Tiểu tử, sao ngươi có thể phát hiện ra chúng ta, ngươi đi theo bọn ta từ khi nào?
Tên râu xồm nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
228 Hưu!
Nháy mắt, Tần Thiên tránh được quyền của tên râu xồm.
Tên râu xồm đánh hụt một quyền, bởi vì dùng lực quá lớn, cả người theo quán tính lao về phía trước.
229 - Tiểu Nhã, Phỉ Nhi! Chuẩn bị ăn cơm.
Tiêu Du cất tiếng gọi hai cô gái đang ở trong phòng khách xem TV, lập tức thấy hai nàng chạy lại bày mâm.
Rất nhanh, toàn bộ các món đã được chuẩn bị xong, Tần Thiên mở vài chai bia, rót cho mỗi người một cốc lớn, nói:
- Đến! Chúng ta ăn mừng vì Phỉ Nhi đã được xuất viện, nào cạn.
230 - Phất! Muốn giết ta thật sao?
Tần Thiên nhìn những cái tay kinh khủng kia thầm nghĩ. Nhìn quần mình bị túm chặt liền quyết đoán dùng chiêu ve sầu thoát xác, chỉ còn mặc quần lót liều mạng bơi về phía trước.
231 Tần Thiên nhìn con yêu thú này tính toán một lúc, có lẽ thực lực so với mình cũng không chênh lệch lắm, nhưng mà nếu đánh thực thì chưa biết, cái loại yêu thú trong rừng này chắc chắc sẽ rất hung hãn, trước mặt chạy cũng không được, phía sau lại là nước sông, bên trong đầy cánh tay quỷ dị, biện pháp duy nhất là liều mạng.
232 Tần Thiên bẻ gãy hai cái răng yêu thú rồi đâm thử vào người nó, thấy chúng vô cùng sắc bén, đâm xuyên từ bụng ra sau lưng, độ sắc bén không kém dao găm hơn nữa cầm thấy cũng nhẹ.
233 - Oan uổng quá, chủ nhân. Đó không phải là tôi làm, là hệ thống, là hệ thống.
Ba Ba Ca vội vàng thanh minh.
- Mẹ nó, ngươi còn nói là khu vực đầu tiên nguy hiểm không lớn, vậy làm sao có cả quỷ, nếu không phải mạng ta lớn đã sớm chết ở đó rồi!
Tần Thiên tức giận nhìn Ba Ba Ca mắng té tát.
234 Tần Thiên ở bên ngoài đợi một hồi, Tây Đảo Hợp đi ra thấy Tần Thiên mặt có chút đỏ, hiển nhiên vì chuyện vừa rồi.
- Tần Thiên em muốn về nhà cất đồ đạc đã, anh không ngại chứ?
Tây Đảo Hợp tay cầm túi đồ nói.
235 Tần Thiên nhìn kẻ bắt cóc ngã lên sàn, thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này cảnh sát đã tiến vào, nhanh chóng chế trụ kẻ bắt cóc còn sống, còng hắn lại.
- Cảm ơn anh, thật là cám ơn anh.
236 - Hừ! Lão sư ta hôm nay chuẩn bị đầy đủ, bảo đảm em không xuống giường được!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên không không phục nói.
- Thật sao lão sư? Vậy cô chuẩn bị gì vậy?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cười xấu xa nói.
237 - A! Kim Khắc Mộc lại la hét thảm thiết, đầu cắm vào tường, trăng sao đầy trời, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám động đến một đầu ngón tay của hắn, không nghĩ tới lại bị Tần Thiên đá liên tục hai lần, nhất thời hận không thể lập tức giết Tần Thiên.
238 -Thế nào, lão sư còn chịu được không?
Tần Thiên vừa nói vừa nhìn Dư Kiều bị mình làm cho há mồm thở dốc, lúc này Dư Kiều toàn thân vô lực, mềm ra như vũng bùn nhão, chỉ mất một tiếng, đã bị Tần Thiên đưa lên đỉnh mười lần, nàng cơ hồ sắp chết vì sung sướng.
239 --A!
Kim Khắc Mộc lại la hét thảm thiết, đầu cắm vào tường, trăng sao đầy trời, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám động đến một đầu ngón tay của hắn, không nghĩ tới lại bị Tần Thiên đá liên tục hai lần, nhất thời hận không thể lập tức giết Tần Thiên.
240 - Sao giống như có hai người a, hình như là một nam một nữ a, không giống tên biến thái a.
Tần Thiên nhìn bụi cỏ bên kia thầm nghĩ, thỉnh thoảng có quần bay ra, loáng thoáng còn truyền đến tiếng một nam một nữ, bất quá quá tối, thấy không rõ lắm.