21 Nếu là ở phương Bắc Trung Quốc bốn mùa rõ ràng, bình thường trung hạ tuần tháng Mười một, trên cơ bản đã vào đông. Chử Hoàn sống ở tộc Ly Y có phần quên cả ngày tháng, chỉ tính đại khái, mang máng cảm thấy sắp đến Tết dương lịch rồi.
22
Bắt một con rắn thì không hề gì, cho dù con rắn này có vẻ giống thú cưng của Nam Sơn, chắc hẳn chàng trai nghèo hào phóng định giá thịt khô hai đồng một cân đó cũng chẳng để ý lắm đâu…
Nhưng như thế không có nghĩa là anh có thể yên tâm bắt đi một đứa bé.
23
Nụ Hoa hai tay giơ quyền trượng tộc trưởng, chạy theo Nam Sơn, giọng lanh lảnh la lên: “Tộc trưởng! Tộc trưởng!”
Tiểu Phương quát nó: “Ai cho mày ra đây, cút về đi!”
Nụ Hoa từ khi ra khỏi bụng mẹ đã có gan chống đối cha mình, vừa chạy vừa mang theo chiến ý bừng bừng.
24 Trong rất nhiều câu lạc bộ đều có cả đàn ngựa với các vầng hào quang như ngựa đua, ngựa thuần chủng, dắt ra mua đi bán lại, thậm chí có thể đổi được cả căn nhà.
25 Có khả năng là vụ ngã xuống núi đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Chử Hoàn, thế nên tích tắc khi bị ngã ngựa, thần trí vẫn qua lại giữa hôn mê và tỉnh táo dưới kích thích mạnh đã tỉnh táo trong một chớp mắt.
26
Nửa đêm, quyền trượng tộc trưởng dựng ở một bên, nó cháy mãi không tắt, ngọn lửa cứ còn nguyên, mà từ đầu đến cuối cũng không thấy ngắn bớt chút nào.
Ngọn lửa tỏa ra sắc u ám ấy tựa như một viên dạ minh châu cực to.
27
“Trên người anh có rất nhiều vết thương cũ,” Nam Sơn bỏ bát thuốc xuống, “Đây là thuốc trưởng giả sắc cho anh, uống xong sẽ đỡ hơn đấy. ”
Chử Hoàn thò đầu xem thử cái gọi là “thuốc” – nếu bảo đây là một bát cám heo, chắc heo cũng phải khởi binh tạo phản luôn quá.
28
Câu hỏi này của Chử Hoàn làm hai người ngớ ra.
Trưởng giả cẩn thận suy nghĩ một lát, có khả năng là chẳng nghĩ được gì, chẳng thể hiện được là mình không gì không thể, ít nhiều cũng mất mặt, bèn ra vẻ khinh thường: “Ai mà biết, chắc cậu là một quái thai thôi.
29
Hốc mắt Nam Sơn rất sâu, nhưng ánh mắt lại rất cạn, nên những buồn vui hờn giận xưa nay chỉ cần nhìn qua là rõ.
Lúc cậu nói câu này, trong đôi mắt đen sẫm mơ hồ lộ ra sự chờ mong, ngoài chờ mong lại có sự kích động do đó mà sinh ra, đủ các mùi vị, nhưng chỉ bức bách là không có.
30
Dựa theo lời giải thích với giọng điệu phiên dịch nghe mà mù tịt của Nam Sơn, Chử Hoàn hiểu “kỳ chấn động” là một thời kỳ không ổn định.
Thời gian ấy vùng đất chỗ tộc Ly Y ở tựa như một cái bập bênh, ba hồi nhảy đến thế giới này, ba hồi nhảy đến thế giới kia, thời điểm lắc qua lắc lại, chính là kỳ chấn động mà bọn tiểu quái thú đột nhiên xuất hiện lại tập thể rút đi.
31 Khi Chử Hoàn dõi mắt lên trời cao, anh nhìn thấy lũ chim khổng lồ sải cánh chao liệng có vẻ bé tí teo như chim sẻ, nhìn quanh bốn bề, lại là núi non nhấp nhô liên miên không đếm xuể, cùng những vách đá dựng đứng.
32 Nam Sơn không rõ vì sao giây phút ấy mình lại không dám nhìn vào mắt Chử Hoàn, dù sao thì chờ đến khi phản ứng lại, cậu đã vô thức tránh né ánh mắt anh.
33
Vừa nghĩ đến tên mặt trắng không phân tốt xấu như ống phóng rốc-két kia, Chử Hoàn lập tức thấy da đầu ngứa ngáy, không khỏi ấp úng: “Tôi? Tôi sẽ không…”
Kết quả là anh còn chưa từ chối xong thì trưởng giả đã bước tới.
34 Mỗi một chủng tộc, đều tích lũy nền văn hóa và quan niệm riêng biệt trong dòng lịch sử dài đằng đẵng, người ngoài khi tiếp xúc với mấy thứ này, một số sẽ đồng cảm, một số thì hoàn toàn không thể lý giải, việc này thì cũng không hề gì, nhưng thứ người ta gọi là “thánh”, thông thường đều không cho phép làm bẩn.
35 Nam Sơn không hề cố ý – lúc ấy cậu vừa buồn vừa giận ra khỏi thánh tuyền, mới ở bên ngoài cho tỉnh táo một lát, sự khó chịu trong lòng chưa kịp tan sạch, đã lại bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm vị trí của Chử Hoàn theo thói quen.
36 Người Thủ Môn quanh năm canh giữ đỉnh núi chót vót vạn trượng phía sau, đối với họ mà nói thì mọi kẻ ngoại lai đều là địch nhân trên mức độ nào đó, bởi vậy họ bài ngoại, cho dù nể mặt Người Thủ Sơn cũng không được.
37 Thái dương vừa lặn xuống thì Lỗ Cách đã đứng dậy. Hắn tựa hồ theo thói quen giơ tay vẫy nhẹ, song bên cạnh chẳng có đại xà đáp lại. Lỗ Cách thoáng sững sờ, cô đơn co ngón tay lại, sau đó cúi người cầm vũ khí, đi lên trạm gác của sơn môn.
38
Nhưng không kịp rút lui rồi.
Khoảnh khắc lên bờ âm thú chợt tăng tốc, rõ ràng là mấy con súc sinh này đang lao đến Viên Bình.
Đám đá ven sông đối với con người thì phức tạp như mê cung, nhưng với đại âm thú cao gấp ba lần người thường, mê cung này lại biến thành một hình vẽ 2D, chúng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ hết.
39
Họng Chử Hoàn động nhẹ, Nam Sơn lại nhìn anh chằm chằm… hoặc nên nói là nhìn anh đe dọa, như báo săn theo dõi con mồi, mắt không hề chớp.
Dù họ nói chuyện luôn có một chút chướng ngại ông gà bà vịt, song hành động và biểu cảm lại thông dụng khắp thế giới, ánh mắt Nam Sơn làm tim Chử Hoàn đập nhanh một hồi.
40
Trong cảnh tối lửa tắt đèn, Chử Hoàn cài một mũi tên trên dây cung, đứng bên cảnh giới, Nam Sơn thì bắt đầu tìm kiếm các dấu vết nhỏ ngay quanh đây.
Nam Sơn vén một lùm cây, một con rắn đã chết khô thình lình rơi xuống.