1
Nhà Chử Hoàn chẳng giống nhà chút nào.
Nhà trọ của anh không nhỏ, nhưng bố trí kỳ lạ, không phòng khách cũng chẳng có ban công, tổng cộng một buồng một toilet, thêm một căn bếp mở toang.
2
Edit: Yển
Beta: Bông
Chẳng xảy ra chuyện gì cả, chỉ là súng rỗng.
Từ đầu đến cuối Chử Hoàn thậm chí chẳng buồn chớp mắt, anh đứng thẳng ra đó, đôi mắt nửa mở nửa không, thờ ơ như mộng du.
3
Edit: Yển
Beta: Bông
Rạng sáng, Chử Hoàn quét tro tàn thành một đống, lại giẫm ghế với lên nhìn thoáng qua tủ quần áo, tìm được cái xác đã lạnh ngắt và cứng đờ của con mèo – xem ra hôm qua nó phá lệ trèo lên giường anh, thật sự là để chào từ biệt.
4
Edit: Yển
Ba tháng sau.
Một chiếc xe việt dã lao vùn vụt với tốc độ như đua xe F1 trên con đường núi ngoằn ngoèo gập ghềnh, cảm giác y hệt như chớp giật, chỉ hận bốn bánh xe không thể đồng thời rời khỏi mặt đất luôn.
5
Edit: Yển
Nhưng Chử Hoàn không làm gì cả, anh chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Huy một lúc không rõ là có ý gì, đoạn thấp giọng nói: “Sợ gì chứ? Tôi đâu có động vào anh.
6
Edit: Yển
Dọc đường xe buýt đi qua mấy huyện và trấn nhỏ, các lữ khách om sòm lộn xộn dần xuống hết.
Đợi đến khi đi qua trấn nhỏ cuối cùng thì hành khách trong xe chỉ còn lại hai người, một cậu thanh niên đeo kính trông khá giống học sinh, và một người đàn ông vừa lên xe là xuống ngay hàng cuối cùng ngủ khò khò chẳng buồn nhúc nhích.
7
Edit: Yển
Khi tỉnh lại, Chử Hoàn không hề động đậy, cũng không thay đổi tần suất hô hấp, theo bản năng dùng hết ngũ cảm để phỏng đoán hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó định thần lại, cảm thấy chẳng có gì cần thiết, anh phát hiện chứng hoang tưởng bị bức hại của mình ngày càng nghiêm trọng, đây là triệu chứng của bệnh quá coi trọng mình, không được, phải kịp thời dừng lại thôi.
8
Edit: Yển
Họ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, qua vô số lần “anh ra dấu tôi đoán”, mà từ đầu đến cuối vẫn trong tình trạng ông gà bà vịt.
Nói đến khô hết cả miệng, liền tạm thời nghỉ ngơi.
9
Edit: Yển
Nhưng ngày hôm sau, Chử Hoàn vẫn thức dậy trong mùi thảo dược.
Tiểu Phương – mặc dù đã biết tên thật của hắn ta là “Khỉ Lông Hung Mãnh”, cá nhân Chử Hoàn vẫn cảm thấy hai chữ “Tiểu Phương” ngắn gọn dễ hiểu lại tượng hình hơn – tuy anh bạn này vẫn động một chút là trợn mắt như Kim Cương, nhưng lại dậy từ sáng sớm, quẹt mồ hôi như mưa ngồi xổm dưới đất sắc thuốc cho anh.
10
Edit: Yển
Thị trấn này là nơi đánh rắm cũng đập trúng gót chân, nhỏ đến mức có thể nhìn từ đầu tới cuối.
Họ từ “Khẳng Đương Kê” đi ra, không tránh khỏi ngang qua bến xe Chử Hoàn đã đến, lúc này đang là giữa trưa, lưu lượng khách đạt tới cao điểm ở bản địa, mấy hướng dẫn viên du lịch đang cầm loa gọi du khách đi theo.
11
Edit: Yển
Chử Hoàn báo cáo Lão Vương về hướng đi mới của mình bằng giọng điệu và hiệu suất như báo tin, đồng thời trước khi đối phương kịp bày tỏ quan điểm – tức là lôi mẹ ra chửi, đã cúp máy cái rụp, sau đó họ cùng lên một chiếc xe buýt không biết chạy về phương nào.
12
Edit: Yển
Nơi dân tộc Ly Y tụ cư, có rất nhiều ngôi nhà do đủ các nguyên nhân mà để trống, Nam Sơn cho Chử Hoàn tùy tiện chọn, chỉ có một điều là không thể chọn mé bên kia sông chỗ gần khu rừng rậm.
13
Edit: Yển
Hôm ấy Chử Hoàn ngậm quả dại, kẹp theo một quyển sách, đi vào rừng để tránh bị quấy rầy – Nam Sơn từng nói trong rừng có dã thú, bảo anh cố hết sức tránh xa ra, nhưng Chử Hoàn chẳng thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy động vật hoang dã rất đáng yêu.
14
Edit: Yển
Ấn tượng bọn trẻ dân tộc Ly Y mang đến cho Chử Hoàn chính là hai chữ: hoang dại.
Một là chơi hoang dại – bình thường chúng không cần đi học cũng chẳng cần đến lớp bổ túc, thế nên từ sáng đến tối cứ chạy khắp núi đồi như ngựa hoang vậy.
15
Edit: Yển
Giữa cảnh tối lửa tắt đèn phát hiện một con rắn độc đầu tam giác ngồi chồm hổm ở cửa nhà mình, tâm tình Chử Hoàn có phần khó mà tả nổi.
16 Chử Hoàn một lúc lâu không trả lời, Nam Sơn còn tưởng rằng anh đã ngủ rồi, liền cầm một góc chăn, kéo về phía Chử Hoàn, giữa chừng lại bị một bàn tay để hờ lên.
17
Cậu trai đi cùng Đại Sơn vội vàng dắt ngựa lại, đưa dây cương cho Chử Hoàn.
Chử Hoàn cũng có ấn tượng với cậu này, ngoại hình hơi giống con gái, xử sự ôn hòa, lại dễ ngượng, ở trong tộc Ly Y bất kể là nam hay nữ đều phổ biến cao to hơn người ta, cậu chàng có vẻ đặc biệt nhỏ gầy, còn có cái tên dịch thành “Roi Ngựa Dài Thượt”…
Không biết là cái “roi” nào, cũng không biết cha mẹ gửi gắm hi vọng cao cỡ nào đây.
18 Chử Hoàn không hề nhúc nhích, anh vừa không thể bỏ lại Nam Sơn mà đi một mình, cũng không thể tùy tiện xen vào lúc còn chưa rõ chân tướng, vì thế chỉ im lặng quan sát.
19 Chử Hoàn ngần này tuổi đầu mà chưa từng biết mình lại có mệnh làm “họa thủy” – anh chưa nói gì hết, chưa làm gì hết, từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh múc một chai nước tương vô tội, ấy thế mà suýt nữa khiến hai tộc nảy sinh xung đột.
20 Có thể một người dù ghét cuộc sống nào đó hơn, khi biết mình sắp rời khỏi, cũng sẽ sinh ra một chút quyến luyến như thích bị ngược đãi – huống chi Chử Hoàn không ghét tộc Ly Y chút nào.