Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 155-156: Hỏa Cầu, Máu Tươi, Hỗn Tạp.

Chương trước: Chương 153-154: Xuất Kích.



Hắn không đề cập Bạch Thạch Độ thì thôi, vừa nhắc tới chẳng khác nào khơi lại nỗi đau của Đan Hùng Tín.

Đan Hùng Tín lập tức giận tím mặt, đưa tay quất một roi xuống, mũ sắt trên đầu Lý Quân Tiện nhất thời bị đánh vỡ, trên trán lưu lại một vết máu.

- Tặc nô đáng chết, dám mở miệng nói lời loạn ngôn, làm rối loạn tâm trí quân ta?

Nếu không phải ngươi nằm dưới trướng Lỗ công, hôm nay ta nhất định sẽ lấy cái đầu chó trên cổ ngươi. Người đâu, trói tên tiện nô này lại cho ta.

Đợi khi nào lấy được Hắc Thạch quan sẽ áp hắn đi gặp Lỗ công hỏi tội.

Mấy tên lính xông lên, trói Lý Quân Tiện lại, kéo sang một bên.

Lý Quân Tiện vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng la lên:

- Đại tướng quân không được đánh Hắc Thạch quan, để tránh trúng quỷ kế Lý tặc.

- Bịt miệng hắn lại cho ta.

Một tên lính giật một miếng vải rách, nhét vào miệng Lý Quân Tiện.

Lý Quân Tiện ra sức giãy dụa hét lên, nhưng vẫn không phát ra lời. Đan Hùng Tín lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

Lần này, hắn dùng chính binh làm mồi dụ, cưỡng bức Cửu Sơn, thu hút chú ý của Hắc Thạch quan.

Sau đó lại đả thông con đường Đả Lĩnh, dẫn 5000 tinh binh vượt qua Cửu Sơn, chuẩn bị từ bên sườn tập kích Hắc Thạch quan, chắc hẳn hiện tại Hắc Thạch quan đã bị thu hút đến Cửu Sơn, mà bến đò Hắc Thạch lại không có người, mặt sông Lạc Thủy đóng băng, đợi sau trời tối hắn dẫn người lao thẳng tới Hắc Thạch quan, đương nhiên có thể một lần hành động nắm được Hắc Thạch quan. Hắc Thạch quan vừa mất, Huỳnh Dương quận chắc chắn sẽ đại loạn. Đến lúc đó hắn nắm được Chuyện; công chiếm Lạc Khẩu Thương, chiếm cứ Huỳnh Dương quận. Cho dù Lý Mật bất mãn với hắn, nhất định cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự.

Phải biết rằng, quân Ngoã Cương vẫn có phần bất mãn với Lý Mật.

Cứ chờ xem, qua mấy canh giờ nữa, thần thoại Lý Vô Địch sẽ tan vỡ, Đan Hùng Tín ta nói không chừng sẽ trở thành người thay thế/

Đan Hùng Tín nghĩ tới đây, không nhịn được há to miệng cười hắc hắc.

Những năm cuối từ Khai Hoàng đến Đại Nghiệp, nhà Tùy vô cùng coi trọng cải tiến quân giới.

Đặc biệt ngay từ khi bắt đầu giao phong với người Đột Quyết đều dùng xa trận làm chủ, chứ không phải kỵ trận đối địch, vì vậy càng thêm chú ý đến quân giới. Bình thường mà nói binh mã Trung Nguyên giao phong với người Đột Quyết, hoặc là thủ thành, hoặc là dã chiến, cùng sử dụng bộ binh và xa trận. nhưng chủ yếu vẫn là để phòng. Cho đến khi Dương Tố can đảm sử dụng kỵ trận quyết đấu với người Đột Quyết dành được toàn thắng mới xem như thay đổi cục diện.

Tuy nhiên Tùy quân vẫn không hề xem nhẹ quân giới.

Trong quân Huỳnh Dương, có một loại cường cung có thể bắn liên tiếp, tương tự như sàng nỏ (một loại cung nỏ tự động).

.

Cây cung này lớn bằng bánh xe, có thể bắn liên tiếp tám mũi tên. Mũi tên như búa lớn, tầm bắn đạt 500 bước, uy lực cực lớn.

Loại sàng nỏ này, bình thường được sắp đặt trên thành, phối hợp với máy ném đá làm phòng ngự. Lý Mật thật sự không ngờ trong quân trận của Tân Văn Lễ lại cất giấu trên trăm chiếc sàng nỏ, xếp thành một hàng dài…Trước đó, những sàng nỏ này bị binh lính che lấp, từ bên ngoài không cách nào nhìn thấy. Đây cũng là tác dụng trọng yếu của phương trận này, thật thật hư hư, phối hợp ăn ý, xếp phía sau làm hậu trận.

Sau khi trùng kích quân Ngoã Cương, quân Huỳnh Dương lại ngay ngắn lần lượt kéo dài sang hai cánh.

Lý Mật đứng trên lầu xe, có thể thấy rất rõ. Quân trận của quân Huỳnh Dương bất giác biến hóa kỳ dị, cùng với sự biến hóa của phương trận, đồng thời trong chốc lát từng phương trận nhỏ di động cũng phát sinh biến hóa quỷ dị. Từ cầm trường thương xếp hàng dài trước đó, dần dần biến thành ba người một tổ, hai gã cầm đao xếp trước, một gã cầm trường thương nấp phía sau, phương trận chậm rãi biến thành đội ngũ hình chùy.

Trong lòng Lý Mật không khỏi cả kinh, đây không phải là tam giác trận thường dùng dưới trướng Lý Ngôn Khánh sao?

Ý niệm của Lý Mật còn chưa kịp phát sinh biến hóa chợt nghe thấy trong quân trận đối phương truyền đến tiếng trống trận “thùng thùng”.

Trên lầu xe trong phương trận, quân kỳ lắc lư không ngừng, kỵ quân trong trận chạy vội, cùng với tiếng trống càng ngày càng dồn dập, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng động “Vèo vèo vèo” như mưa đánh vào giáp sắt truyền đến, nguyên một đám hỏa cầu cực lớn từ phía sau quân trận bay ra, mang theo đường vòng cung quỷ dị, rơi vào trong trận hình quân Ngoã Cương.

Bên ngoài hỏa cầu là cỏ tranh thiêu đốt, bên trong là một cái bình chứa đầy dầu hỏa.

Quân lính Ngoã Cương vô thức giơ tấm chắn lên, ý đồ ngăn cản, thế nhưng sau khi hỏa cầu rơi xuống mặt đất, cái bình vỡ vụn, dầu hỏa thuận thế chảy xuống, thấy lửa liền bùng lên, có hỏa cầu trực tiếp rơi xuống tấm chắn, trên thân người, thân ngựa. Binh lính và chiến mã lập tức bị đại hỏa vây quanh,vô cùng thê lương. Những người bị dính lửa gào thét chạy xung quanh, khiến quân trận càng thêm hỗn loạn.

Ô ô ô ô.

Một tiếng kèn dài vang lên, ngắn ngủi mà hữu lực.

Huỳnh Dương quân đột nhiên tản ra, để lộ hơn trăm chiếc sàng nỏ ẩn nấp trong quân.

Sắc mặt Tân Văn Lễ rất bình tĩnh, trầm thấp quát lên:

- Bắn tên.

Vèo vèo vèo.

Tiếng dây cung không ngừng vang lên, từng dãy mũi tên, phá không mà đi, bắn về phía quân Ngoã Cương trong chiến trường.

Hỏa cầu kia, chính xác mà nói cũng không phải vì giết địch, mà là trì hoãn tốc độ công kích của quân Ngoã Cương, ngăn cản thế công của quân Ngoã Cươn trong khoảng cách 300 bước, cũng chính tầm bắn tốt nhất của sàng nỏ, tầm bắn mũi tên có thể bao trùm 500 bước, trong khoảng cách 300 bước có thể phát huy uy lực lớn nhất. Một con chiến mã kêu thảm một tiếng rồi chạy hỗn loạn, chân trước của nó bị mũi tên bắn thành hai đoạn, bình thường đã gục xuống bên trong dầu hỏa, nhưng nó vẫn cố gắng đứng lên trơ mắt nhìn đại hỏa tới gần, chiến mã đau đớn rên lên không dứt.

800 mũi tên đồng thời bắn ra đủ khiến người ta rung động.

Mỗi một mũi tên, lực gần ngàn cân bay ra, đâm lên thân người, có thể bẻ gẫy cả người.

Máu tươi phun tung toé trên không trung, hai bên chưa chính thức giao chiến, lực sát thương do mũi tên mang đến đã làm cho quân Ngoã Cương hồn phi phách tán.

Hỏa cầu, máu tươi, hỗn tạp vào nhau.

Tiếng người kêu, tiếng ngựa hí vang vọng cả một vùng.

Lý Mật nhìn thấy mà lồng ngực muốn nứt ra, nghiêm nghị quát:

- Tân Văn Lễ dám ác độc như vậy.

Loại sàng nỏ này là vũ khí dùng để đối phó với các loại vũ khí công thành hạng nặng như xe chiến, lá chắn, hiện giờ lại được sử dụng trên chiến trường này, đối phó với con người và chiến mã.

Trong lòng Lý Mật biết lúc này quả quyết không thể dừng lại.

Nếu lui bước, mũi tên có khoảng cách 500 bước kia không biết sẽ sát thương bao nhiêu người.

- Thái Kiến Đức, đưa đội đốc chiến tiến lên, truyền lệnh của ta toàn quân công kích, không được rút lui, kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết ngay tại chỗ.

Sàng nỏ có uy lực cực lớn, nhưng lại có một chỗ thiếu hụt trí mạng đó chính là tốc độ bắn chậm.

Khoảng cách 300 bước tối đa cũng chỉ bắn được hai ba lượt, nếu quân Ngoã Cương công kích đủ nhanh, thậm chí có thể khiến sàng nỏ không cách nào bắn ra đợt thứ hai.

Đồng thời, Lý Mật hạ lệnh, tiễn trận của quân Ngoã Cương đẩy về trước 150 bước, áp chế nỏ trận của quân Huỳnh Dương.

Vù vù vù.

Từng đợt mũi tên phóng lên trời, làm cho nhật nguyệt u ám.

Tân Văn Lễ hét lớn một tiếng

- Đội lá chắn tiến lên trước mười bước, bày trận.

Trong chốc lát, hai hàng thuẫn bài tiến lên trước, nâng lá chắn che chắn sau người cho đồng bạn. Các tay sàng nỏ lại đồng loạt tiến lên, chuẩn bị bắn tên.

- Cung tiễn thủ, bắn.

Huỳnh Dương quận đồng dạng cũng có Cung tiễn thủ, nấp sau thuẫn bài xạ kích về phía quân Ngoã Cương, trì hoãn tốc độ của quân Ngoã Cương.

Khoảng cách 300 bước nghiễm nhiên giống như đường sinh tử, quân Ngoã Cương tiến lên có thể tránh khỏi mũi tên công kích, nhưng 300 bước này, mỗi một bước đều làm quân Ngoã Cương tổn thất thảm trọng.

- Nỏ trận lui về phía sau hai mươi bước.

Sàng nỏ lại lui về phía sau, Tân Văn Lễ thần sắc nghiêm nghị, chém bàn tay xuống:

- Thuẫn bài thủ tản ra.

Trong chốc lát thuẫn bài thủ lui qua hai bên, tiếng dây cung rung động lại liên tiếp vang lên, một loạt mũi tên bắn ra khiến máu thịt bay tứ tung.

- Xông lên, xông về trước cho ta.

Đậu Kiến Đức một tay cầm thuẫn, một tay cầm đao nghiêm nghị gầm rú.

Tràng diện trước mắt đủ khiến hắn phát cuồng, vô số đồng bạn giãy dụa trong vũng máu, kêu rên, nhưng hắn lại không thể dừng lại nửa bước để nhìn.

Lúc này, chỉ cần hắn dám dừng lại sẽ gặp phải đợt công kích mũi tên thứ ba.

Khi nhìn thấy khoảng cách còn lại chưa đủ trăm bước, trên mặt Lý Mật cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười dữ tợn. Trong quân Huỳnh Dương, tiếng trống đột nhiên biến đổi, trở nên như mưa rơi dồn dập, mấy trăm chiếc trống da trâu đồng thời vang lên, giống như thiên lôi vang vọng khắp trời.

Quân trận vốn tản ra, thoáng cái lại từ hai cánh vây quanh tới.

Từng trận mũi khoan tung hoành đan xen trên chiến trường, khiến trận hình quân Ngoã Cương vốn có chút hỗn loạn, lập tức xé thành từng mảnh nhỏ.

Binh lính quân Ngoã Cương giống như tiến vào một cối xay thịt cực lớn, theo chuyển động của cối xay, huyết nhục bắn ra, khiến chiến trường bày ra cục diện thảm thiết.

Tân Văn Lễ đột nhiên cười to, hắn nhấc dây cương, múa may cây giáo trong tay.

- Lão hổ, đến lúc ngươi gặt hái rồi.

Trong kỵ quân phía sau trận hình, xông ra một con chiến mã bờm như sư tử, bốn vó trắng như tuyết, lông màu đen nhánh, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trên ngựa là một viên Đại tướng, đầu đội mũ sắt hoàng kim, người mặc hoàng kim giáp, eo buộc sư man ngọc, trong tay cầm một đôi song chùy màu bạc.

- Mỗ gia, sớm nên gặt hái rồi….Các con, theo ta xuất kích.

Người đó hét lớn một tiếng, thúc chiến mã sư tử, khiến nó ngửa mặt lên trời hí dài, xông về phía trước.

- Lý Mật, còn nhận ra Bùi Tướng quân này không?

Phía tây sắc trời đã trở nên đen kịt, tầm nhìn cũng không còn rõ ràng như trước.

Từ trong trận địa quân địch xông ra một viên Đại tướng, song chùy tung bay, xâm nhập vào trong loạn quân. Lý Mật vừa nhìn đã nhận ra, Đại tướng kim giáp đó chính là Bùi Hành Nghiễm, sắc mặt lập tức biến đổi.

Tại sao Bùi Hành Nghiễm lại ở đây.

Tất cả mọi người đều biết, Bùi Hành Nghiễm hiện đang ở Cấp quận, không thể xuất hiện ở đây.

Nhưng lúc này hắn rõ ràng xuất hiện trước mắt, hơn nữa đại khai sát giới, người như mãnh hổ, ngựa như giao long, song chùy múa lượn, mạnh mẽ đâm tới đám loạn quân, trước ngựa không có kẻ nào dám ngăn cản. Phía sau hắn có hai viên tướng bám sát đi theo, một người cưỡi ngựa, trong tay cầm một thanh mạch đao, dáng vẻ khôi ngô mà hùng tráng; một người mặc chiến bào màu trắng, tay cầm trường giáo một sừng, chiêu chiêu truy mệnh, giáo giáo đoạt hồn, sát pháp cực kỳ dũng mãnh.

Hám Lăng, Liễu Hanh.

Lý Mật rất thèm muốn Huỳnh Dương, vô cùng kiêng kị Lý Ngôn Khánh, cho nên đặc biệt biết rõ tứ đại gia tướng dưới trướng Ngôn Khánh.

Hám Lăng, đó là đối thủ cũ . . . . .

Còn Liễu Hanh quy thuận Lý Ngôn Khánh tương đối muộn, đương nhiên không biết nhiều bằng Hám Lăng nhưng so với người khác tên tuổi lại vang dội, thậm chí ngay cả Trịnh Đại Bưu ở Hắc Thạch quan đi theo Ngôn Khánh chém tướng đoạt cờ, danh khí cũng không bằng Liễu Hanh. Có ai không biết tam lang liều mạng trong huyện Huỳnh Dương? Liễu Hanh ở Huỳnh Dương 4, 5 năm, đương nhiên thu hút chú ý của người khác hơn Trịnh Đại Bưu, hơn nữa hắn là con trai của Liễu Chu Thần, sau khi Liễu Chu Thần bị Dương Khánh giam lỏng, ẩn cư ở Động Lâm tự, chính là Bảo Dương Đương mà tất cả mọi người ở Cử quận đều biết. Con trai của Liễu Chu Thần xuất lực dưới trướng Lý Ngôn Khánh, ý nghĩa bao hàm bên trong không đơn giản như bề ngoài.

Liễu Chu Thần Bảo Dương Đường không ngăn cản con trai cống hiến cho Lý Ngôn Khánh, rõ ràng cho thấy, hắn không xem trọng Dương Khánh.

Lý Ngôn Khánh xem Liễu Hanh như tâm phúc, từ trình độ nào đó mà nói, cũng thu hút rất nhiều quan lại Tùy thất trước kia quy thuận dưới trướng Dương Khánh.

Nếu không như vậy, Lý Ngôn Khánh muốn vững vàng tiếp nhận Huỳnh Dương sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Nếu sử dụng toàn bộ người của tứ đại gia tộc, nhất định sẽ bị tứ đại gia tộc khống chế. Cho nên, sau khi hắn tiếp nhận Huỳnh Dương, sử dụng cả người của tứ đại gia tộc và Dương Khánh, cái này gọi là cân bằng. Liễu Hanh chính là một ví dụ như vậy, vì thế những tiểu quan lại đương nhiên cũng yên lòng không ít. Nhìn xem….ngay cả con trai của Bảo Dương Đường kiên định nhất cũng có thể như cá gặp nước dưới trướng Lý lang quân thì chúng ta sợ gì chứ?

Có thể nói, Huỳnh Dương quận một năm qua có thể ổn định phồn vinh chính là nhờ một chiêu ảo diệu này của Liễu Chu Thần.

Cho nên, Lý Mật cũng nhận ra Liễu Hanh.

Đợi đã….

Hám Lăng tại sao cũng ở đây?

Trong lòng Lý Mật đột nhiên nảy sinh một điềm không may.

Người ở Huỳnh Dương đều biết, Hám Lăng và Hùng Khoát Hải được xưng tựng là Hắc Bạch Song Sát, kết hợp như hình với bóng. Nơi có Hám Lăng, nhất định sẽ có Hùng Khoát Hải. Mà với tư cách gia thần tâm phúc nhất của Lý Ngôn Khánh, Hùng Khoát Hải xuất hiện ở đâu, Lý Ngôn Khánh nhất định cũng ở cách đó không xa.

Không hay rồi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 157: Quỷ Kế.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dị Năng Vương Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 52


Ngọc Thị Xuân Thu

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 142


Thê Bằng Tử Quý

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Khuynh Thành Song Tuyệt

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 38