Những lời này kỳ thật cũng biểu hiện tâm tư của Tô Uy. Bắt đầu từ bây giờ, ta thân ở bên Tào doanh nhưng tâm tư lại hướng về bên Hán, nhanh chóng nghĩ ra kế sách.
Chỉ tiếc, Lý Mật lúc này đang dương dương đắc ý, làm gì còn để ý đến ẩn ý trong lời nói của Tô Uy.
Hắn chỉ ngửa đầu cười lớn, trong lòng thầm suy nghĩ có thể nhân dịp này, đánh chiếm Huỳnh Dương hay không?
Cơ hội này rất khó có được.
Lý Ngôn Khánh không ở Huỳnh Dương quận, cũng chẳng khác nào thiếu đi một mối họa trong lòng.
Lúc trước, khi Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương quận thật giống như nắm đấm nắm chặt, cho dù là thăm dò rất nhỏ đều gặp phải thống kích đón đầu.
Hiện giờ Lý Ngôn Khánh không ở Huỳnh Dương, Huỳnh Dương quận giống như có chút rối loạn.
Trịnh Phan Thôi Lô, bắt đầu đã có bàn tính của mình, nếu là trước kia quả quyết không có khả năng xảy ra.
Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có thể nói rõ, Lý Ngôn Khánh đã bắt đầu mất đi khống chế đối với Huỳnh Dương quận. Dù sao Thái Kiến Đức cũng không phải hạng người bình thường.
Ngày 29 tháng 19 năm Võ Đức.
Ngày thứ ba sau khi biết được Khai Phong thất thủ, Lý Mật xua quân đến dưới Khai Phong thành.
Lý Mật cảm thấy lúc này Khai Phong nhất định vô cùng khẩn trương. Dù sao bản thân mang dư uy đánh bại Vũ Văn Hóa Cập đến Khai Phong, Tân Văn Lễ làm sao có thể không sợ?
Hơn nữa Lý Mật vẫn cho rằng, Tân Văn Lễ chẳng qua dựa vào thúc phụ Tân Thế Hùng, mới làm tới vị trí hôm nay.
Luận về tài năng không đáng để lo sợ. Xem ra Tân Văn Lễ đang khẩn trương xây dựng luỹ cao hào sâu, muốn dựa vào Khai Phong thành kiên cố, giao phong với mình, nhưng nếu chỉ dựa vào một Khai Phong, có thể ngăn cản đường đi của ta được sao?
Lý Mật trên xe trận, tay vịn xe lan, kiêu ngạo nhìn về phương xa.
Ba ngày, nhất định trong vòng ba ngày ta phải đánh hạ Khai Phong, nếu không một khi Lý Ngôn Khánh nhận được tin tức, sớm muộn sẽ đến Khai Phong tiếp viện.
Nếu như vậy, một trận thủ chiến bình thường sẽ biến thành một trận chiến kéo dài.
- Báo. . .
Ngay khi Lý Mật đang suy nghĩ kế hoạch tương lai viễn vông, một con khoái mã như gió vọt tới.
Lý Mật giật mình, nhưng hắn không nóng vội mà bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Khởi bẩm Vương thượng, Thái Thống Quân quân tiên phong phái người truyền tin đến, nói là binh mã Khai Phong kết trận hạ trại ở bờ Thái Thủy, ý muốn cùng quân ta quyết chiến.
Lý Mật cả kinh
- Ngươi nói Tân Văn Lễ muốn quyết chiến với chúng ta ở ngoài thành?
- Đúng vậy.
Tên Tân Văn Lễ này chẳng lẽ váng đầu?
Lý Mật bất giác lộ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Tân Văn Lễ phái ra bao nhiêu binh mã?
- Thái Thống Quân phái người nói, binh mã quân địch ước chừng trên dưới vạn người.
Điều này tựa hồ ăn khớp với tin tức do thám tìm hiểu được trước đó. Lý Mật sau một hồi sửng sốt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to không ngớt.
- Tân Văn Lễ không phải hóa điên rồi chứ?
Nếu dựa vào Khai Phong thành kiên cố, hắn còn có lực đánh một trận, hiện giờ dựa vào một vạn người, lại muốn chống lại năm vạn đại quân của ta sao?
Lý Mật triệu tập hai mươi vạn binh mã, quyết chiến với Vũ Văn Hóa Cập.
Mặc dù đại thu hoạch toàn thắng, nhưng tổn thất thảm trọng cũng khiến lòng người rối bời. Binh mã dưới trướng Vũ Văn Hóa Cập, đều là trong mười hai vệ phủ Tùy Thất, cường hãn nhất, thiện chiến nhất. Bản thân Vũ Văn Hóa Cập mặc dù nói tham tài háo sắc, nhưng dù sao kinh nghiệm sa trường, binh pháp cũng hơn người.
Trận chiến ở Đồng Sơn, hai mươi vạn binh mã Lý Mật hao tổn gần nửa.
Lại ở lại nửa số binh mã, truy kích Vũ Văn Hóa Cập cho nên hiện trong tay Lý Mật ước chừng có năm vạn người.
Nhưng cho dù như vậy, binh lực năm chọi một vẫn khiến Lý Mật chiếm được ưu thế. Điều này cũng làm cho Lý Mật thêm khinh thường Tân Văn Lễ, hạ lệnh cho xe trận tiến lên, tụ hợp với quân tiên phong ở bờ Thái Thủy, kết trận chờ đợi Tân Văn Lễ.
Xe trận của Lý Mật, chuẩn xác mà nói là một chiếc xe cao đến bốn mét, có thể điểu khiển toàn bộ chiến trường.
Đã gần đến trưa, chỉ thấy đối diện Huỳnh Dương quân bày trận chỉnh tề.
Tân Văn Lễ sử dụng trận hình phương trận hình vô cùng bình thường, Lý Mật đọc thuộc lòng binh pháp, lại đánh trận nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhìn ra mánh khóe.
Theo trận hình và quân dung mà nói, thật sự là có chút nghiêm túc.
Trong yên lặng tỏa ra sát khí nhàn nhạt cũng làm cho người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Sau khi Lý Mật xem xong, không khỏi lạnh lùng mỉm cười.
- Trận như vậy cũng dám ngăn ta?
Hắn cười nói với tả hữu:
- Vốn ta cho rằng trong ba ngày có thể hạ được Khai Phong, nhưng hiện tại xem ra, không cần đến nửa ngày, ta và chư công có thể ngồi trong thành Khai Phong rồi.
Mọi người bên cạnh nghe thấy, cũng không khỏi cất tiếng cười to.
Đúng lúc này, từ trong trận quân Huỳnh Dương lao ra một viên Đại tướng, cưỡi ngựa, trong tay cầm giáo dài, chính là Tân Văn Lễ.
Hắn cầm giáo chỉ về phía Lý Mật, nghiêm nghị quát:
- Lý Mật Lý pháp chủ vô quân vô phụ, vô tình vô nghĩa có dám chiến một trận với ta?
Thanh âm từ xa truyền đến, nụ cười trên mặt Lý Mật lập tức biến mất.
Từ sau khi bị Lý Ngôn Khánh chửi mắng một trận ở Hắc Thạch quan, Lý Mật ghét nhất là đấu võ mồm với người khác. Trong mắt hắn toát ra sát cơ khiến người ta sợ hãi, hắn dùng roi ngựa chỉ vào Tân Văn Lễ, nghiêm nghị mắng:
- Tân Văn Lễ, ngươi không biết thiên thời, dám can đảm đoạt thành trì ta, ngăn đại quân ta, thực đúng là châu chấu đá xe, không biết sống chết. Hôm nay ta sẽ bắt sống ngươi ở bờ Thái Thủy này, đến lúc đó xem ngươi còn dám hung hăng càn quấy hay không?
Nói xong quất hắn roi ngựa trên không trung.
- Tam quân nghe lệnh, cùng ta xuất kích.
Trong chốc lát, tiếng trống trận, tiếng kèn ở bờ Thái Thủy vang vọng trời xanh, từng tốp quân Ngoã Cương từ từ tiến tới gần quân Huỳnh Dương trong tiếng trống trận giục giã.
Bến đò Hắc Thạch cô liêu tĩnh mịch.
Khí trời rét lạnh khiến nước sông đóng băng, một bên dãy núi Để Lĩnh bị tuyết trắng bao trùm, lộ ra vài phần khí tức thê lương.
Sau khi mùa đông bắt đầu, tất cả các quán trà quán rượu ở bến đò Hắc Thạch đều bị phá hủy. Thuyền bè ở bến đò cũng theo mệnh lệnh ở Hắc Thạch quan bị đục thủng toàn bộ, những người sinh sống dựa vào bến đò đều được di dời đến Củng huyện kiếm ăn. Cũng huyện ra bố cáo, một thuyền chìm bồi thường mười mẫu ruộng, một người di dời được hai mươi mẫu ruộng, đồng thời 50 hộ dân đều được Củng huyện phụ trách an cư.
Điều kiện hậu đãi như vậy, những người sinh sống trên bến đò đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Vì vậy, từ trận tuyết rơi đầu tiên đến hiện tại, bến đò Hắc Thạch trở nên vô cùng lạnh lẽo, hoang vu, trong phạm vi hơn mười dặm, không nhìn ra có ai sinh sống.
Đan Hùng Tín suất quân đến bến đò Hắc Thạch, nhìn về hướng Hắc Thạch quan phía xa, bất giác cười lạnh.
Huỳnh Dương lui binh từ Tung Cao huyện và Hầu Thị huyện, biểu thị binh lực Huỳnh Dương quận hiện giờ trống rỗng, không thể không thu nạp binh lực từ bên ngoài, tăng cường phòng ngự.
Địa bàn của Lý Ngôn Khánh tựa hồ lớn hơn trước nhưng vì vậy mà gánh nặng lại gia tăng lên gấp trăm lần.
Từ ban đầu khi Lý Mật và Vương Thế Sung cầu sinh tồn, đến hiện tại giãy dụa tứ phương, thực lực của Lý Đường và Thái Kiến Đức đều không thua kém hai người Lý, Vương. Lý Ngôn Khánh được hai quận nhưng lại chọc tức hai thế lực lớn, nên phải diệt vong. hết lần này tới lần khác Lý Ngôn Khánh lại không muốn gia tăng lao dịch Huỳnh Dương, không muốn tùy tiện trưng binh, vì vậy ban đầu binh lực của hắn vốn còn sung túc lại lộ ra tình trạng giật gấu vá vai.
Bằng không, há có thể nhượng xuất hai thị trấn?
Đan Hùng Tín vất vả lắm mới bắt được một cơ hội như vậy, quả quyết sẽ không bỏ qua.
Hắn bí mật xuất binh, sau khi đánh chiếm Tung Cao huyện, lại từ trong miệng thám báo lưu lại Tung Cao huyện biết được, Vương Phục Bảo rút về Huỳnh Dương quận, mục đích không phải vì tăng cường phòng ngự Hắc Thạch quan, mục đích thật sự của hắn là bổ sung phòng ngự khu vực Huỳnh Dương, Quản Thành…Tin tức Tân Văn Lễ và Trịnh Vi Thiện xuất kích đánh chiếm Khai Phong Đan Hùng Tín cũng nghe nói. Từ tình hình trước mắt mà nhìn, mặc dù Khai Phong bị công hãm, thực sự khiến cho hai huyện Huỳnh Dương cùng Quản Thành trở thành một khu vực trống trải, nếu như không nhanh chóng bổ khuyết chỗ trống binh lực của hai nơi này, nói không chừng sẽ có phiền toái không cần thiết.
Nhưng Đan Hùng Tín cũng nghe nói, Lý Ngôn Khánh từ chín tháng phổ biến tân pháp, làm cho Trịnh Phan Thôi Lô tứ gia có chút bất mãn.
Vương Phục Bảo xuất trấn Huỳnh, Quản cũng thuận buồn xuôi gió.
- Đại tướng quân không thể tùy tiện xuất kích.
Lý Quân Tiện đau khổ ngăn cản, tựa hồ như than thở khóc lóc.
- Lỗ tướng quân kêu mạt tướng nhắc nhở ngài, Lý gia tặc vô cùng giảo quyệt, tâm cơ thâm trầm.
Mật Công hiện giờ chưa đoạt lại Khai Phong; chúng ta không thể xung đột với hắn, một khi trúng phải quỷ kế của hắn, nhất định sẽ khiến Yển Sư rơi vào nguy cơ. Đại tướng quân, nếu thật sự phải khai chiến, xin đợi Mật Công quay về Yển Sư, đến lúc đó tập trung binh lực, Hắc Thạch quan cũng chưa hẳn không thể đánh chiếm.
Lý Quân Tiện không có tâm kế gì, nhưng hắn biết phục tùng mệnh lệnh.
Tên gia hỏa này là một kẻ cố chấp, không biết quan sát nét mặt. Khi hắn nói ra những lời này, sắc mặt Đan Hùng Tín đã tối tăm đến mức sắp nhỏ nước.
Nhớ ngày đó, hắn theo Địch Nhượng đến Ngõa Cương, dưới một người, trên vạn người.
Nhưng sau khi theo Lý Mật lên núi, địa vị của hắn càng giảm xuống,ngay cả Trình Giảo Kim đến muộn hơn hắn cũng dần dần bò lên đầu hắn. Lúc trước Lý Mật muốn mượn Địch Nhượng Trình Giảo Kim, nhưng lại không kêu Đan Hùng Tín, chuyện này khiến trong lòng Đan Hùng Tín cứ có một tảng đá đè nặng. Phải biết rằng, Đan Hùng Tín cảm thấy bản thân hắn còn mạnh hơn Trình Giảo Kim gấp trăm lần. Lý Mật coi trọng Trình Giảo Kim, lại không xem trọng hắn.
Đợi Địch Nhượng bị Lý Mật làm hại, Đan Hùng Tín sẽ quy thuận.
Mặc dù chức vụ của hắn rất cao, Quan bái tả Vũ hầu đại tướng quân, nhưng trên thực tế trong tay không có một chút quyền lợi nào.
Trái lại bốn người Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh, Vương Bá Đương, Lưu Hắc Duyệt , làm gì có người nào lên núi sớm hơn hắn? Nhưng tất cả đều trở thành quan lớn, trong tay nắm giữ một nhánh đại quân, làm cho Đan Hùng Tín càng thêm bất mãn. Trận chiến ở Hắc Thạch quan, mặc dù Lý Mật vẫn giữ được vị trí Ngụy vương, nhưng trên thực tế, uy tín của y đã dần dần dao động. Sau này lại cộng thêm chuyện bọn Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Ngụy Chinh rời khỏi, lúc này mới tính vọt lên vị trí, Đan Hùng Tín có cơ hội độc chưởng binh mã một quân, nhưng công chiếm Yển Sư, lại không có một chút quan hệ đến Đan Hùng Tín, hắn chỉ có thể lưu thủ Dương thành.
Cùng lúc với bọn người Lỗ Nho Tông, Lý Dục Đức, Thời Đức Duệ dần dần thu hoạch được tín nhiệm của Lý Mật, Đan Hùng Tín cảm nhận được một tia nguy cơ.
Hắn cần đầy đủ công huân để ổn định vị trí của mình; đồng thời nỗi đau khắc cốt ghi tâm khiến Đan Hùng Tín khó có thể tiêu tan.
Lý Ngôn Khánh ở Củng huyện, Đan Hùng Tín làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện giờ Lý Ngôn Khánh không ở Củng huyện, thậm chí ngay cả Đỗ Như Hối cũng bị điều hướng đến Hà Nội, Hắc Thạch quan thay đổi một tên gia hỏa tên là Diêu Ý gì đó làm chủ tướng, nghe nói trận chiến ở Thạch Tử Hà năm ngoái, người này từng suất quân đánh lén, nhưng trước đó, Đan Hùng Tín Đô chưa từng nghe nói đến tên của người này?
Diêu Ý?
Năm đó nếu không có Lý Ngôn Khánh, làm gì có Diêu Ý.
Đan Hùng Tín thật sự đã xem thường Diêu Ý gì đó.
Lý Quân Tiện khuyên bảo, chẳng những không lay động được Đan Hùng Tín, ngược lại còn làm hắn thêm giận dữ.
Lý Quân Tiện ngươi là cái thứ gì? Một tên gia hỏa hữu dũng vô mưu, nếu không được Lý Mật coi trọng, ngươi há có thể khoa tay múa chân trước mặt lão tử?
- Lý tưóng quân, đại quân phải ăn phải uống, còn phải thưởng tiền.
Hiện tại chúng ta đã là tên đã lên cung, không thể không phát… Lý Ngôn Khánh không ở Huỳnh Dương, chính là cơ hội tốt để ta cướp lấy Hắc Thạch quan, mã đạp Huỳnh Dương. nếu như dừng lại, trù tính trước đó chẳng phải là phí công tốn sức. Hơn nữa ta công kích Hắc Thạch quan chính là cung cấp nhiều ủng hộ hơn cho Lỗ công, chỉ dựa vào con đường Để Lĩnh, chuyện mới thành công được một nửa. Lỗ công muốn thủ vững Yển Sư, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ta lấy được Huỳnh Dương quận, chính là giải quyết nỗi lo về sau cho Lỗ công.
Nói thì nói như vậy, nghe ra cũng rất có đạo lý.
Nhưng Lý Quân Tiện lại không cho như vậy. Nội tâm của hắn không lắt léo nhiều, làm sao có thể hiểu rõ tâm tư của Đan Hùng Tín.
Hắn chỉ biết, Lỗ Nho Tông không tán thành Đan Hùng Tín đánh Hắc Thạch quan, khẳng định là có nguyên nhân của y.
Vì vậy không để ý đến sắc mặt âm trầm của Đan Hùng Tín, Lý Quân Tiện một lần nữa túm lấy dây cương ngựa của hắn.
- Đại tướng quân vạn lần không được, Lý Ngôn Khánh hung tàn xảo trá, dưới trướng có nhiều mưu sĩ, vạn nhất đó là một cái bẫy, ngài đi như vậy, chẳng phải là chui đầu vô lưới? Đại tướng quân đừng quên vết xe đổ ở Bạch Thạch Độ.