Lý Mật lập tức phản ứng, chỉ sợ lần này lại trúng quỷ kế của Lý Ngôn Khánh.
Mặc dù hắn không thể hiểu được Lý Ngôn Khánh làm thế nào thuyết hàng Thời Đức Duệ, nhưng khi thấy Hám Lăng xuất hiện, trong lòng hắn liền có mấy phần thấp thỏm lo âu.
Không còn cách nào, Lý Ngôn Khánh còn được gọi là Lý Vô Địch, có thể nói tính toán rất kỹ càng.
Rút cuộc hắn đang ở đâu?
Hắn đang trốn ở nơi nào?
Lại có âm mưu quỷ kế gì đây?
Sau khi những nghi vấn liên tiếp hiện ra trong đầu, Lý Mật rốt cuộc không cách nào duy trì được bình tĩnh trước đó. Đối diện với trăm chiếc sàng nỏ liên tiếp bắn tên của Tân Văn Lễ , hắn có thể tỉnh táo; nhìn thấy tam giác trận của Lý Ngôn Khánh xuất hiện, hắn cũng có thể gắng giữ tỉnh táo; thậm chí khi Bùi Hành Nghiễm xuất hiện trên chiến trường, Lý Mật vẫn có thể duy trì tỉnh táo nhưng khi nhìn thấy Hám Lăng…Lý Ngôn Khánh xuất quỷ nhập thần rút cuộc đang ở nơi nào?
Trước đó rõ ràng có người nhìn thấy hắn xuất hiện ở kênh Vĩnh Tế, cuối cùng tại sao lại xảy ra chuyện này?
Nghiêu thành, tương truyền là đô thành thời kì Nghiêu đế, nhưng rút cuộc nó có lịch sử bao nhiêu lâu cũng không có cách nào khảo chứng.
Nghiêu thành huyện là một khu vực trọng yếu của lưu vực văn hóa Hoàng Hà, nằm ở thôn Tôn Quý Đồn, xã Cao Trang, huyện An Dương sau này, trong thời tiết rét đậm lộ ra vẻ đặc biệt vắng lặng.
Hơn bốn trăm mét tường thành, có chút tàn phá.
Nhưng trên tường thành vẫn có thể nhìn thấy dấu vết dùng đất đắp lên.
Cửa thành đóng chặt, nội thành cũng rất vắng vẻ.
Trời sắp tối, người đi lại trong huyện Nghiêu Thành rất thưa thớt, làm cho thành cổ tàn phá này lộ ra vẻ suy tàn.
Một đoàn kỵ quân dừng lại dưới cửa nha môn, tướng quân cưỡi ngựa nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào trong phủ, bên đường thỉnh thoảng có người cung kính kêu lên:
- Bái kiến lang quân.
Đi vào hậu đường, ngoài cửa có quân lính thủ hộ.
Vị tướng quân đó gấp gáp tháo mũ đặt lên bàn, đột nhiên nắm hai tay lại, ngửa mặt lên trời hô to:
- Ta không chịu được rồi.
Người thanh niên phía sau hắn chính là Trường Tôn Vô Kỵ.
Hắn giũ tay áo, phủi đi phong trần trên người, cười ha ha nói:
- Đạo Huyền, đã nói ngươi phải ở đây một tháng, giờ mới được một nửa, ngươi đã không chịu được rồi sao?
Tướng quân kia đương nhiên chính là đường đệ của Lý Ngôn Khánh, Lý Đạo Huyền.
Trên khuôn mặt vẫn còn chút non nớt, lộ ra vẻ dữ tợn, hắn hổn hển quát:
- Ta vốn tưởng kêu ta xông pha chiến đấu, là quyết một trận sống mái với Thái Kiến Đức, ai ngờ phải ở đây làm kẻ mạo danh thay thế.
Đại ca
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì.
Dựa vào cái gì Hành Chân đại ca có thể ở lại Khai Phong; dựa vào cái gì ta phải ở đây làm thế thân, ngày nào cũng phải mặc bộ giáp này, đội mũ này đi khắp nơi. Ta không phục, Lục ca không công bằng, ta muốn tới Nội Hoàng, ta muốn quyết một trận sống với lão tặc Thái Kiến Đức.
Trường Tôn Vô Kỵ cười ha ha, nhìn Lý Đạo Huyền thở hổn hển, tiến lên vỗ vai hắn.
- Đạo Huyền, ngươi cho rằng làm thế thân dễ dàng như vậy sao?
Ngươi cũng biết, cũng vì ngươi ở đây mới khiến Hầu Quân Tập không dám giao chiến, rút binh đến Phồn Thủy giằng co; cũng vì ngươi ở đây, Lục ca ngươi mới có thể ở Huỳnh Dương bài binh bố trận, không có lo lắng phía sau; cũng bởi vì ngươi ở đây, khiến cho hai vạn quân tinh nhuệ của Huỳnh Dương ta có thể thoát thân.
Đạo Huyền à Đạo Huyền, ngươi cảm thấy ngươi không quan trọng, nhưng ngươi có từng nghĩ, ngươi ở đây một ngày đã có thể chống đỡ được hơn mười vạn đại quân chưa.
Lý Đạo Huyền rút cuộc vẫn giữ tính tình trẻ con, dễ bị lừa.
Sau khi nghe xong, hắn không khỏi có chút đắc ý thấp giọng nói:
- Vô Kỵ đại ca, ta thực sự quan trọng như vậy sao?
- Đâu chỉ là quan trọng.
Trường Tôn Vô Kỵ thu hồi dáng vẻ tươi cười, vỗ vai Lý Đạo Huyền.
- Lão đệ, cục diện ở Hà Lạc chỉ phụ thuộc vào mình ngươi; kết quả ở Sơn Đông cũng chỉ phụ thuộc vào mình ngươi. Đừng thấy hiện giờ ngươi không ở Huỳnh Dương, thế nhưng mấu chốt thắng bại đều phụ thuộc vào ngươi.
- A...
Lý Đạo Huyền bị lời nói của Trường Tôn Vô Kỵ che mắt.
Trường Tôn Vô Kỵ nói tiếp:
- Kỳ thật, ta rất hiểu tâm tư của ngươi, Lục ca ngươi cũng biết rất rõ. Ngươi hy vọng kiến công lập nghiệp, ngươi hy vọng chém tướng đoạt cờ. Đây đương nhiên là chuyện tốt nhưng kiến công lập nghiệp, xuất lực cho gia tộc cũng không phải chỉ có chém giết.
Ngươi cũng xem qua “Tam Quốc Diễn Nghĩa” mà Lục ca ngươi biên soạn rồi, Lưu Bị hồi đầu cũng không phải không có thực lực, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, không có người nào không có sức mạnh địch lại vạn người? Thế nhưng Lưu Bị lại trôi giạt khắp nơi, chẳng những không có chỗ đặt chân, thậm chí ngay cả gia quyến vợ con đều không thể bảo toàn.
Quan Trương, Triệu Vân, là hạng người vô năng sao?
Nhưng sau khi Lưu Bị có được Gia Cát Lượng thì tình huống thế nào chứ.
Hỏa thiêu Xích Bích, cướp đoạt Kinh Tương, chiếm cứ Tây Xuyên, tạo thế chân vạc với Tôn, Tào. Ngươi rất thông minh, nhưng lại thiếu vài phần trầm ổn, Lục ca ngươi vẫn rất lo lắng. Sở dĩ hắn sắp xếp cho ngươi ở đây, một mặt là hy vọng ngươi có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, quan trọng hơn là hi vọng ngươi có thể rèn luyện tính kiên nhẫn, rèn luyện tâm trí. Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, lạc thú bên trong có khi còn hơn cả chém giết trên chiến trường.
- Thật vậy sao?
Lý Đạo Huyền gãi gãi đầu.
- Nhưng ta luôn cảm giác, trốn ở phía sau làm sao thống khoái bằng chém giết trên chiến trường?
Trường Tôn Vô Kỵ không nhịn được cười.
- Đạo Huyền à, luận về võ nghệ, luận về chém giết trên chiến trường, luận về lấy thủ cấp trong trăm vạn quân, ngươi có thể so sánh với Lục ca ngươi được không?
Lý Đạo Huyền lắc đầu.
- Lục ca võ nghệ cao cường, dũng mãnh vô địch.
14 tuổi đã tung hoành Cao Ly, từ khi nắm binh quyền đến nay, chưa từng thua trận, ta đương nhiên không thể bằng hắn.
- Nhưng ta nói cho ngươi biết, khi Lục ca ngươi ở Cao Ly, rất ít đích thân ra tay, đại đa số đều do bọn người Hùng Khoát Hải chinh chiến.
Từ khi cầm binh đến nay, tự mình ra trận chỉ rải rác mấy lần, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn quả quyết sẽ không đấu tranh anh dũng, đưa mình vào nơi nguy hiểm.
Chương 158: Lý Đạo Huyền không vui.
Lý Đạo Huyền nói:
- Nhưng ta thấy mọi người đều rất tin phục hắn.
- Mọi người tin phục hắn, cũng không phải vì hắn dũng mãnh vô địch mà là vì hắn tiên đoán như thần, bày mưu nghĩ kế.
Giống như quân cờ, ngươi thấy binh mã xe pháo đấu nhau rất ác liệt, kỳ thật cũng chỉ là quân cờ trong tay chúng ta mà thôi. Lục ca ngươi thích làm nhất một chuyện, đó là bố trí cạm bẫy, nhìn đối thủ rơi vào bên trong, cái đó còn thống khoái hơn chém giết.
Sau khi Lý Đạo Huyền nghe xong, hình như có điều gì suy nghĩ.
- Đạo Huyền, kẻ làm tướng, phải chịu trách nhiệm về tính mạng của ngàn người thậm chí là trăm vạn người.
Cho nên phải cố gắng giữ tỉnh táo, tuyệt đối không thể vì một phút nóng giận mà xông ra, ngươi có thể giết được mười người, trăm người, chẳng lẽ có thể giết được ngàn người, vạn người?
Nhưng ngươi xem ta, chỉ cần một nước cờ nhỏ…Cấp quận lập tức đạt được an bình, ngươi có biết, ngươi ngồi ở đây lại khiến cho ngàn người, vạn người thậm chí là nhiều người hơn, bảo vệ được tánh mạng. Ha ha…bây giờ ngươi còn cảm thấy, ngươi ở đây không có gì quan trọng không?
Lý Đạo Huyền, không biết nói gì nữa.
Bờ Thái Thủy, chiến đấu ác liệt.
Quân Ngoã Cương mặc dù chiếm ưu thế về binh lực, nhưng sau khi liên tiếp tấn công mà không có kết quả, cũng dần dần hoảng loạn. Từ Lỗ quận, ngựa không dừng vó hành quân gấp, đến Trần Lưu mới thở gấp ra một hơi, không kịp nghỉ ngơi cứ thế tiếp tục hành quân. Đến Thái Thủy lập tức gia nhập vào chiến đấu. Cho dù quân Ngoã Cương vẫn còn dư uy đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, cũng khó có thể kéo dài, dù sao bọn hắn cũng là người, người sống sờ sờ!
Mệt mỏi không chịu nổi, đói khổ lạnh lẽo.
Trải qua một trận ác chiến đầy máu lửa, làm sao có thể duy trì trạng thái bình thường.
Quân Huỳnh Dương lại vô cùng tinh nhuệ, đợi địch mệt mỏi rồi mới tấn công. Sức chiến đấu cường hãn như thế nào. Dùng Uyên Ương trận (tức tam giác trận) làm cơ sở cho bát trận đồ biến hóa khôn lường, hết đợt này đến đợt khác, lúc tụ lại, lúc lại tản ra… Trận hình biến hóa khôn lường khiến cho quân Ngoã Cương có cảm giác như lún sâu xuống vũng bùn, mặc dù bọn chúng chiếm ưu thế về binh lực, nhưng bất luận là toàn cục, hay là bộ phận, cũng là lấy ít đánh nhiều, chiếm lấy ưu thế.
Sau khi kỵ quân của Bùi Hành Nghiễm bắt đầu công kích, xé rách nhiều lần, qua lại trùng kích, dần dần xé tan đội hình quân lính Ngoã Cương.
Quân Ngoã Cương cũng không rõ, rút cuộc địch nhân mà bọn chúng đối mặt có bao nhiêu; trận chiến đấu này vốn rất nhẹ nhàng, cuối cùng không biết lúc nào có thể kết thúc.
Đậu Kiến Đức dẫn theo bọn người Trịnh Đĩnh Tượng cũng bị cuốn vào cuộc chiến, nhìn thấy binh sĩ bên cạnh càng ngày càng ít, bọn hắn cũng có chút hoảng sợ.
- Thái Tướng quân, phá vòng vây. .
Trịnh Đĩnh Tượng khua trường thương trong tay, lớn tiếng la lên:
- Bọn cướp hung mãnh, không thể địch lại được, quân ta mệt mỏi, hiện tại vẫn nên tạm thời thu binh, đợi sau này quyết một trận tử chiến.
Hắn cố gắng hét lên.
Nhưng rất bình thường, trong lỗ tai tràn ngập toàn là tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng binh khí va chạm vào nhau,. . . . . .
Trịnh Đĩnh Tượng có hét lên nhưng căn bản không cách nào làm cho Đậu Kiến Đức nghe thấy.
Nhưng cuối cùng Đậu Kiến Đức rốt cục đã nghe thấy tiếng kêu của Trịnh Đĩnh Tượng, đồng thời cũng nghe được trong phương trận của mình truyền đến chiêng đồng. Nói thật, hắn cũng sắp không chịu được rồi…Mùi vị chém giết trong bát trận đồ thật sự rất khó chịu, mặc dù hắn cũng giết hơn mười người, nhưng đối diện với quân Huỳnh Dương cuối cùng vẫn không giảm bớt, hơn nữa còn hung mãnh vô cùng, Đậu Kiến Đức cũng thấy lực bất tòng tâm. Trên người hiện tại đã có mười mấy vết thương, nếu không phải hắn mặc trọng giáp, chỉ sợ đã mất mạng. Nếu có thể lựa chọn, Đậu Kiến Đức nguyện ý giao phong với Tùy quân gấp mấy lần mình.
Quân Huỳnh Dương trước mắt cũng là Tùy quân.
Nhưng bất cứ ai cũng thấy rõ, nhánh Tùy quân này không phải là Tùy quân bình thường.
Bởi vì trong lòng những người này có một thần linh không cách nào đánh bại, người đó chính là Lý Ngôn Khánh.
Chỉ cần Lý Ngôn Khánh còn sống, sức chiến đấu của nhánh Tùy quân này, sẽ theo chiến đấu, không ngừng tăng lên, không ngừng hoàn thiện, cuối cùng cho đến vô địch.
- Thu binh, thu binh.
Đậu Kiến Đức khàn giọng rống to.
Chỉ là, tiếng gào vừa rồi của Trịnh Đĩnh Tượng, mặc dù làm cho Đậu Kiến Đức tỉnh táo lại, nhưng cũng thu hút sự chú ý của sát tinh Bùi Hành Nghiễm.
Năm đó Trịnh Đĩnh Tượng cũng là tướng lĩnh Tùy quân, quan bái Ngưu Chử Khẩu ưng dương phủ Ưng Kích Lang Tương, là phụ tá của Bùi Hành Nghiễm, đóng ở Kim Đê quan.
Chính vì Trịnh Đĩnh Tượng bán đứng, mới khiến Bùi Hành Nghiễm đánh mất Kim Đê quan.
Nếu không phải Lý Ngôn Khánh kịp thời đuổi tới, cùng Tân Văn Lễ hợp lực cứu Bùi Hành Nghiễm, Bùi Hành Nghiễm chỉ sợ sớm đã biến thành một bộ xương khô.
Hơn nữa con ngựa Thất Xích Thán Tiêm Long mà hắn yêu thương nhất lại chết trận tại Ngưu Chử Khẩu.
Chính vì vậy trong lòng Bùi Hành Nghiễm còn sự sỉ nhục không cách nào xóa đi, nghe thấy thanh âm quen thuộc, Bùi Hành Nghiễm ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện ra Trịnh Đĩnh Tượng.
Bùi Hành Nghiễm vui rồi.
Song chùy vung lên, một chiêu song quỷ gõ cửa, đã đập hai tên tướng lĩnh Ngọa Cương xuống đất.
Con ngựa dưới chân hí dài, chỉ thấy con Đạp Tuyết Sư Tử lao đi, Bùi Hành Nghiễm máu me đầy mặt, ánh mắt dữ tợn, dồn khí vào đan điền gầm lên giận dữ:
- Trịnh Đĩnh Tượng, còn nhớ tướng quân nhà ngươi chứ?
Nhân mã song chùy tung bay, mở một đường máu trong loạn quân, đánh về phía Trịnh Đĩnh Tượng.
Trịnh Đĩnh Tượng đang chuẩn bị cùng Đậu Kiến Đức phá vòng vây, nghe thấy có người la lên, vô thức quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy người đó, Trịnh Đĩnh Tượng đã sợ đến mức hồn phi phách tán. Người khác không biết được lợi hại của Bùi Hành Nghiễm, nhưng hắn là phụ tá hai năm dưới trướng Bùi Hành Nghiễm, há có thể không biết?
Khi Bùi Hành Nghiễm ở Kim Đê quan, được xưng tựng là vạn người địch. Bùi Hành Nghiễm tái sinh giống như Ôn Hầu tái thế.
Đồng thời, Trịnh Đĩnh Tượng cũng biết rất rõ Bùi Hành Nghiễm oán hận hắn như thế nào.
- Đậu Tướng quân cứu ta.
Trịnh Đĩnh Tượng không dám đối mặt với Bùi Hành Nghiễm, thúc ngựa lao đi, vừa đi vừa khàn giọng kêu to.
Đậu Kiến Đức vừa nghe, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một viên Đại tướng toàn thân đẫm máu lao về phía Trịnh Đĩnh Tượng. Còn Trịnh Đĩnh Tượng nằm sấp trên ngựa, nhìn thấy đối phương sắp đuổi đến kịp. Quan hệ của Trịnh Đĩnh Tượng và Đậu Kiến Đức cũng không tệ, nhìn thấy Trịnh Đĩnh Tượng gặp nạn, há lại có thể khoanh tay đứng nhìn.
Hắn không biết Bùi Hành Nghiễm nhưng cũng biết Bùi Hành Nghiễm lợi hại.
Đại đao trong tay bổ xuống một tên lính Huỳnh Dương, Đậu Kiến Đức nghiêm nghị quát:
- Tùy cẩu, đừng hỏng đả thương bằng hữu của ta.
Chương 159: Đan Hùng Tín hung hãn.
Vừa nói, người và đao đồng thời xông đến.
Đậu Kiến Đức được xưng là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng Lý Mật, đương nhiên cũng có chỗ phi phàm của hắn. Nhớ ngày đó Địch Nhượng dũng mãnh thế nào, không phải bị một đao của hắn giết chết, một đao kia, vừa nhanh vừa hung ác lại mãnh liệt, thế đại lực trầm, xé gió lao đến phía Bùi Hành Nghiễm.
Bùi Hành Nghiễm nhìn thấy sắp đuổi kịp Trịnh Đĩnh Tượng, nhưng không ngờ lại bị Đậu Kiến Đức ngăn cản.
Trong lòng lập tức nổi giận, gầm lên một tiếng.
- Cẩu tặc, cút ngay
Song chùy bay lên, tay trái một chiêu “Thiết Môn Soan”, tay phải một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh”
Chiến mã sư tử dưới háng lồng lên, người mượn mã thế, mã mượn uy người, chỉ nghe một tiếng “Xoảng”, đại đao trong tay Đậu Kiến Đức bị chém đứt, bay ra ngoài. Tay kia của hắn giơ lá chắn đón đỡ, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, tấm chắn nổ tung thành mảnh nhỏ.
Đại chùy nện lên đỉnh đầu hắn, đồng thời ngực bị tay trái Bùi Hành Nghiễm vung chùy gõ trúng.
Lập tức, đầu vỡ toang, xương ngực vỡ vụn. . . . . .
Cũng đúng lúc này, Tân Văn Lễ đột nhiên giơ Thiết phương giáo, nghiêm nghị quát:
- Phóng lửa, các huynh đệ, theo ta xuất kích.
Vù vù vù. . . . . .
Hỏa diễm ngũ sắc như xé nát bầu trời đêm.
Trên đường núi yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng chém giết vang lên khắp nơi. Từ Hắc Thạch độ đến Hắc Thạch quan, nhất định phải đi qua con đường nhỏ Dương Trường được mây trời uốn lượn bao phủ, hành tẩu trên dãy núi mọc lên san sát, vách núi dựng đứng. Hắc Thạch quan nằm ở cuối con đường này, kết nối ba hướng, sóng đôi với Để Lĩnh, trở thành yếu địa đầu mối của Củng huyện, Lạc Dương, Vinh Nam.
Sau khi trời tối, Đan Hùng Tín lệnh cho binh lính yên lặng qua sông, tiến lên con đường nhỏ Dương Trường.
Con đường này ước chừng dài mười tám dặm, theo thám mã điều tra, hiện giờ binh mã ở lại Hắc Thạch quan cũng không nhiều, quân chủ lực tựa hồ đều tập trung ở quan ải phía nam, vì vậy phòng ngự ở cửa khẩu phía đông tương đối buông lỏng, cộng thêm trời lạnh, thậm chí ngay cả trạm gác tuần tra cũng hủy bỏ toàn bộ.
Đúng là ông trời giúp ta.
Đan Hùng Tín hạ lệnh, ngựa bọc móng, người ngậm đũa, nhanh chóng thông qua con đường Hắc Thạch quan, dẫn binh đến Hắc Thạch quan.
Đồng thời, hắn cũng cẩn thận để cho khoảng 800 quân tiên phong đi đầu, đợi quân tiên phong đi qua chính giữa con đường, đại quân sẽ bám theo sau. Quân tiên phong và quân chủ lực cách nhau khoảng năm dặm, đảm bảo có thể phối hợp với nhau. Nếu gặp phải mai phục, quân tiên phong sẽ ngăn cản công kích của quân địch, để quân chủ lực nhanh chóng rút lui, bày trận nghênh địch ở bến đò Hắc Thạch, lấy thế tấn công hung mãnh để đón đầu quân địch.
Đan Hùng Tín cũng đã chịu nhiều thất bại, vì vậy không thể không làm như thế.
Sau khi quân tiên phong quân tiến vào con đường nhỏ, dọc đường đi cũng không có gì trở ngại, Đan Hùng Tín lúc này mới yên tâm, lệnh cho đại quân tiến vào, chuẩn bị tiếp ứng.
Dựa theo suy nghĩ của Đan Hùng Tín, cho một đội nhân mã làm tiên phong có thể khiến quân coi giữ Hắc Thạch quan mất đi cảnh giác.
Nếu như bọn chúng xuất quan giao chiến thì hậu quân sẽ thuận thế tấn công, nhanh chóng nắm giữ Hắc Thạch quan. Nếu quân coi giữ Hắc Thạch quan không xuất chiến, vậy cũng đơn giản, đội binh mã tiên phong có thể đứng vững gót chân, đợi sau khi quân chủ lực đến, phát động tổng tiến công Hắc Thạch quan, đánh chiếm Hắc Thạch quan.
Tóm lại, Đan Hùng Tín thấy, trận chiến này nhất định sẽ thắng.
Sau khi đại quân tiến vào con đường nhỏ, mí mắt Đan Hùng Tín bắt đầu nhảy dựng không ngừng.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm giác tâm thần không yên, có lẽ vì sợ trúng phải mưu kế của Lý Ngôn Khánh cho nên càng tới gần Hắc Thạch quan, trong lòng hắn lại càng khẩn trương. Có lẽ…mình không nên xông lên đầu, tọa trấn giữa quân có lẽ an toàn hơn một ít.
- Nhanh, mọi người nhanh tiến lên trước, quân tiên phong hiện giờ đã tiếp cận Hắc Thạch quan, các huynh đệ mau chóng tăng thêm tốc độ.
Đan Hùng Tín có chút thông minh, sau khi trong lòng có quyết định, hắn thúc ngựa đến bên đường làm dáng vẻ khích lệ, không ngừng thúc giục binh mã dưới trướng gia tăng tốc độ.
Trong mắt binh sĩ, Đan Hùng Tín làm như vậy không có gì đáng trách.
Nhưng trên thực tế, Đan Hùng Tín lại mượn cơ hội này, lui ra phía sau đến chỗ hậu quân.
Khi binh mã tiến đến chính giữa con đường, đột nhiên hai bên vách núi xuất hiện hỏa diễm ngút trời.
Hỏa diễm sáng bừng, chiếu sáng cả khu rừng hai bên vách núi, không biết từ đâu xuất hiện từng dãy Cung tiễn thủ.
Còn ở Hắc Thạch quan truyền đến tiếng reo hò vang vọng trời xanh.
Trong ngọn lửa hiện ra một văn sĩ hiên ngang, đứng dưới một cái lọng màu vàng trên vách núi, khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, trong tay cầm quạt xếp. Khi mở quạt ra, trên mặt quạt lên có viết bốn chữ rồng bay phượng múa : “Bày mưu nghĩ kế”. Trong tiết trời giá rét, người thanh niên này giống như không biết lạnh, còn đung đưa cây quạt, lúc này mới cất cao giọng nói:
- Đan Thông, dám xâm phạm quan thành ta, Tiết Thu chờ ngươi đã lâu.
Lời còn chưa dứt, Tiết Thu đã xếp quạt lại, chỉ về con đường nhỏ:
- Bắn tên.
Trong chốc lát mũi tên như mưa, phá không lao tới.
Quân Ngoã Cương vốn có chút bối rối, gặp phải tập kích mưa tên này, lập tức thất kinh.
Đan Hùng Tín vẫn giữ được mấy phần tỉnh táo, sau khi nhanh chóng quan sát liền la lớn:
- Các huynh đệ, bọn cướp không nhiều, xông lên còn có đường sống.
Dốc núi có chút dốc đứng, nhưng cũng không phải không cách nào leo lên.
Xem xét giản lược, quân Huỳnh Dương quân chỉ có hơn ngàn người, hơn nữa phần lớn là Cung tiễn thủ.
Nếu xông lên, nói không chừng còn có thể đánh tan đối phương. Nếu bắt được Tiết Thu, Hắc Thạch quan này tự nhiên sẽ tự sụp đổ.
Đan Hùng Tín biết rõ Tiết Thu là huynh đệ của Lý Ngôn Khánh, mưu trí hơn người.
Người này xuất hiện ở đây, từ trình độ nào đó cũng nói rõ, Lý Ngôn Khánh hiện tại không ở Hắc Thạch quan.
Nếu Lý Ngôn Khánh đã không ở đây, ta há có thể sợ Tiết Thu ngươi? Đan Hùng Tín nghĩ tới đây, chỉ ngọn giáo lên sườn núi, hạ lệnh cho binh mã dưới trướng công kích.
Sau hai đợt mưa tên, Tùy quân trên sườn núi đột nhiên dừng bắn tên.
Quân Ngoã Cương thuận thế phát động công kích, khi leo đến nửa đường, chợt nghe Tiết Thu hét lớn một tiếng:
- Thả cây và đá xuống.
Cùng với tiếng ra lệnh của Tiết Thu, chỉ thấy trên sườn núi bỗng nhiên có lửa cháy dữ dội. Từng thân cây một người ôm không hết, dài chừng 2 mét, nặng mấy trăm cân, toàn thân lau dầu mỡ, ầm ầm từ trên sườn núi lăn xuống. Quân Ngoã Cương bị nện kêu rên thảm thiết không ngừng, có kẻ vận khí không tốt, bị thân cây bốc cháy nghiền lên người, toàn thân bốc cháy như hỏa nhân. Uy lực của loại lăn cây này chẳng những cực lớn, đáng sợ nhất chính là lao xuống dốc núi, rơi xuống con đường nhỏ, rất nhanh sẽ khiến xuất hiện tình trạng hỗn loạn. Bộ binh có lẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chiến mã của kỵ quân gặp phải loại tập kích hỏa mộc này, lập tức sợ hãi, hí dài một tiếng, chạy loạn khắp nơi, khiến cho vô số kẻ bị chết oan.
Chương 160: Thu binh.
Đan Hùng Tín giận tím mặt, cầm giáo lên, chuẩn bị tự mình ra trận.
Ngay lúc này, có thám mã lại báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, quân tiên phong ở Hắc Thạch Quan toàn quân bị diệt, từ Hắc Thạch quan xuất hiện một đạo nhân mã, người dẫn đầu chính là Vương Phục Bảo.
Vương Phục Bảo?
Đan Hùng Tín cả kinh…
Vương Phục Bảo không phải tới Huỳnh Dương rồi sao? Tại sao lại ở Hắc Thạch quan?
Chuyện đến bây giờ, Đan Hùng Tín cho dù ngu ngốc cũng biết mình đã trúng kế, có lẽ mới đầu Tùy quân rút lui khỏi Tung Cao huyện chính là để câu mình?
Nhìn thấy con đường nhỏ càng ngày càng chật hẹp, để tránh né chiến mã giẫm đạp, để tránh né hỏa mộc từ trên trời giáng xuống, quân Ngoã Cương tứ tán chạy trốn.
Trong lòng Đan Hùng Tín biết, lúc này đánh chiếm Hắc Thạch quan hiển nhiên đã thành chuyện không tưởng.
Cũng may mình còn cẩn thận, có sắp xếp binh mã ở bến đò Hắc Thạch, nếu không sẽ bị đối phương cắt đứt đường lui.
Con ngựa xoay người lồng lên, chạy thục mạng về hướng bến đò Hắc Thạch.
Hắn vừa chạy, quân Ngoã Cương càng rối loạn, chủ tướng bỏ chạy, chúng ta còn đánh gì nữa? Quân Ngoã Cương đang còn lưu lại trên con đường nhỏ, bộ dạng xun xoe đi theo Đan Hùng Tín, chỉ khổ đám quân Ngoã Cương đã leo đến nửa dốc núi. Nếu tấn công cũng chết, ở lại cũng chết, còn chưa nói sườn núi rất cheo leo, chỉ cần từ trên sườn núi rơi xuống thân cây hay đá tảng, cũng đủ lấy mạng người rồi.
- Đừng ném nữa, đừng ném ta, ta xin hàng.
Có tên quân Ngoã Cương thông minh, trốn ở sau tảng đá lớn tiếng kêu lên, có người đầu tiên gọi, sẽ có người thứ hai noi theo. Rất nhanh, gần ngàn tên lính Ngoã Cương đang trèo lên sườn núi ném quân giới xuống sườn núi, đầu rạp xuống đất, lớn tiếng gọi.
Không còn cách nào, nếu không như vậy sẽ bị lăn cây bức thạch đập trúng.
Quỳ trên mặt đất đầy tuyết mặc dù có hơi lạnh, nhưng chí ít có thêm một phần bảo đảm.
Tiết Thu phất tay, cây cối và đá tảng được dừng lại, có một tên lính to giọng tiến lên trước quát:
- Nằm rạp trên mặt đất, chớ có lộn xộn, nếu không giết bất luận tội.
Lúc này, trên con đường nhỏ đã hoàn toàn hỗn loạn.
Chiến mã điên cuồng nhảy lên, binh sĩ chạy trối chết, giẫm đạp lên cả người chết.
- Tiết lang quân, Đan Hùng Tín chạy rồi.
Tiết Thu đứng dưới cái lọng màu vàng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng:
- Chạy? Ta nhọc lòng làm ra một cái bẫy như vậy, nếu không lột được da hắn, chẳng phải lộ ra thủ đoạn của ta không cao minh? Lập tức bắn tên lửa, toàn diện xuất kích.
Mười tên thân binh, rút mũi tên ra, giương cung cài tên.
Trên đầu mũi tên cắm một ống trúc, phía dưới có kíp nổ rất dài. Mười mũi tên được bắn thẳng lên trời, nổ tung giữa không trung, pháo hoa bay múa rất đẹp mắt, từ phương hướng bến đò Hắc Thạch, lập tức truyền đến tiếng trống trận “thùng thùng”. . . . . .
Bên bờ Thái Thủy, mấy chục hỏa diễm nở rộ trên không trung, cực kỳ bắt mắt.
Lý Mật ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt tái nhợt, sau khi từ trên lầu xe đi xuống, xoay người nhảy lên lưng ngựa :
- Thu binh, lập tức thu binh.
Tiếng chiêng đồng vang lên, quân Ngoã Cương trên chiến trường nhao nhao rút lui về phía sau.
Nhưng ngươi tấn công dễ dàng, muốn bỏ chạy, đâu thể dễ dàng như vậy.
Bát trận đồ giống như một vũng bùn cực lớn, gắt gao túm chặt bước chân rút lui của quân Ngoã Cương, mặc dù chiến đấu đã lâu, nhưng đội hình quân Huỳnh Dương vẫn không hề tán loạn, vừa công kích, vừa theo trận hình biến hóa, không ngừng tiến lên. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng lại khiến mỗi bước rút lui của quân Ngoã Cương đều phải trả giá lớn. Bên ngoài Bát trận đồ, bốn người Bùi Hành Nghiễm, Tân Văn Lễ, Liễu Hanh, Hám Lăng suất lĩnh kỵ quân xoay chuyển không ngừng. Không ít quân Ngoã Cương từ trong trận phá vòng vây đi ra, nhưng lại đối diện với trận mưa tên bay tới, tử thương vô số.
Đậu Kiến Đức, bị Bùi Hành Nghiễm tung chùy giết chết.
Trịnh Đĩnh Tượng vứt ngựa mà trốn, xen lẫn trong đám bại binh, ý đồ bỏ chạy, nhưng lại bị Liễu Hanh xông tới đập té xuống mặt đất, không đợi hắn đứng dậy, một đội thiết kỵ như gió xẹt qua. 100 con ngựa dẫm đạp lên người Trịnh Đĩnh Tượng, để lại trên mặt đất một đống huyết nhục nhìn không rõ hình dáng.
Thật sự quá thê thảm.
Mặt nước Thái Thủy bị ánh lửa chiếu xuống biến thành màu đỏ như máu, lộ ra vẻ quỷ dị.
Lý Mật không dám dừng lại lâu, vội vàng hạ lệnh thu binh. Sau khi tiếng chiêng đồng vang lên, quân Ngoã Cương không thể bứt người ra khỏi chiến trường, lại đưa tới một nhánh binh mã, từ hậu quân sát nhập vào.
Vị Đại tướng dẫn đầu, đội nón đen mặc giáp đen, cưỡi một con ngựa ô, trong tay cầm giáo dài.
- Lý Mật, La Sĩ Tín ở đây, lưu lại đầu chó của ngươi.
Nếu như dưới tình huống bình thường, La Sĩ Tín muốn trùng kích hậu quân Lý Mật, cũng không phải chuyện dễ dàng. Lý Mật cũng là người đọc thuộc lòng binh thư, thông thuộc các loại chiến trận. Khi hắn bày trận lúc, đặc biệt coi trọng phòng ngự hậu trận, nhưng hiện tại, hậu quân Lý Mật lại dễ dàng sụp đổ.
Cảnh tan tác trên chiến trường, làm cho quân Ngoã Cương vốn mỏi mệt không chịu nổi đã sớm như chim sợ cành cong.
Cùng với tiếng chiêng thu binh, hậu quân đã bắt đầu tản ra, chuẩn bị rút lui. Lúc này La Sĩ Tín lao ra, nghiễm nhiên giống như một con mãnh hổ, xông vào bầy cừu sớm đã hỗn loạn. Cừu vốn không phải là đối thủ của mãnh hổ, lại càng hoảng loạn, làm gì còn tâm tư tiến lên nghênh chiến?
Tựa hồ quân Ngoã Cương trên tám phần đã cho rằng lần này sợ rằng đã trúng kế.
Cộng thêm sắc trời ngày càng tối. cũng nhìn không rõ La Sĩ Tín rút cuộc dẫn theo bao nhiêu binh mã. Dù sao là một đội thiết kỵ trùng kích đến, giống như một cối xay thịt, những nơi nó đi qua quân Ngoã Cương liên tiếp ngã xuống, phía trước lui không được, đằng sau cũng cản không được. Lý Mật ở giữa cảm thấy tình hình không ổn, cũng không còn tâm trí tiếp tục chiến đấu, được các thân binh hộ vệ, Lý Mật khóa lại trung quân, chật vật mà đi. Buổi sáng, hắn còn hào hứng bừng bừng dẫn quân đến bờ Thái Thủy, sợ rằng không nghĩ tới sẽ gặp thất bại thảm hại như vậy. Lúc này, Lý Mật kinh hoảng như nhà có tang gia.
- Bắt được Lý Mật rồi.
Trên chiến trường, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn.
Quân Ngoã Cương còn đang liều chết chém giết với Tùy quân, nhìn theo phía tiếng nói, chỉ thấy Lý Mật vốn đứng ở chính giữa quân Ngoã Cương đã không thấy bóng dáng.