21 “Khụ, khụ khụ. . . muốn chết, nấu nồi cơm thôi mà, sao lại giống như phóng đạn mù vậy nè?”
Tô Nhược Hàm chật vật không thôi vọt ra từ trong phòng bếp mịt mù sương khói, trên gương mặt trắng nõn đầy khói bụi màu đen, thật giống như con mèo hoa chui ra từ trong tro bếp.
22 ”Là ngươi mang Liễu Hương đi sao? Miếng ngọc bài cũng do ngươi đặt ở trong phòng hộ nông gia kia. ” Mạc Tử Khanh bình tĩnh mở miệng.
”Đúng thì như thế nào?” Khóe miệng Thanh Nguyên hơi giương lên, khiêu khích nhìn hắn.
23 Tô Nhược Hàm mờ mịt mời nữ tử trung niên vào trong phòng, đợi sau khi nàng châm nước trà dâng lên, đối phương uống một ngụm trà nóng chậm rãi phun ra một ngụm hàn khí, thế này sắc mặt mới thoáng có một chút sắc màu ấm áp mở miệng nói: “Ta là thay ông chủ tửu lâu Phùng Kí Phùng lão gia tới làm mai.
24 Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Tử Khanh có một chút giật mình ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Thanh Nguyên đứng phía trước cửa sổ đưa lưng về phía mình, mới chẳng có bao lâu sao giữa mình và hắn lại đi tới một bước này? Là từ lúc mình cưới Liễu Hương, hay là từ một khắc Thanh Linh mất đi kia?
Nhớ tới lúc ban đầu xa xưa ấy, cuộc sống nấu rượu mơ luận anh hùng đúng là đã xa rồi, đây là bạn thân cùng nhau lớn lên, cuối cùng cũng vẫn là người xa lạ.
25 Sau khi Tô Nhược Hàm hỏi đường ở tiệm lương thực thì sang con phố tiếp theo chính là chợ, nàng liền đi dạo lòng vòng rồi qua.
Dọc theo đường đi thấy rất nhiều tiểu thương bán vật nhỏ, nàng cảm thấy vô cùng hứng thú nên dừng lại quan sát một phen.
26 Phượng Dương thành Liễu gia.
Ở trong sảnh, thần sắc Liễu Phong Liệt lộ ra vẻ vui mừng nhìn bóng dáng nho nhỏ đang úp sấp luyện viết chữ ở trước mặt, trên gương mặt lạnh lùng có ý cười hiếm thấy.
27 Tô Nhược Hàm cố lấy dũng khí rồi đi vào, nhìn thực khách ngồi trong đại sảnh đều ăn vận phú quý quan lại quyền quý, thầm than vậy phòng bao trên lầu chẳng phải là.
28 Tô Nhược Hàm ngồi đối diện, trong lòng như đánh trống.
Nhìn Phượng Thiên đã bưng mấy cái khay đi xuống dưới lầu, đáy lòng của nàng ẩn ẩn có chút hối hận.
29 “Không tốt. . . Không tốt. . . Đại thiếu gia, xảy ra chuyện rồi. ”
Lúc này một hạ nhân vội vã vọt tới trong thư phòng của Liễu Phong Liệt sốt ruột la to.
30 “Liễu Nghị. . . Ngươi nhanh đến y quán gần nhất thỉnh thầy thuốc sang đây. . . ”
Liễu Phong Viêm ôm Mặc nhi sốt cao không ngừng nhanh chóng vọt vào trong căn phòng tốt đã được giữ riêng, trong giọng nói có vài phần sốt ruột và lo lắng phân phó.
31 Mạc phủ Lạc Lâm thành.
Một bóng đen thần tốc lướt qua, rất nhanh xuất hiện ở ngoài cửa thư phòng. Nhìn bóng dáng dưới ánh đèn còn ở trong phòng, đối phương không có gõ cửa, mà đẩy cửa đi vào.
32 Thân ảnh nho nhỏ đơn bạc khủng hoảng đứng ở giữa lộ, chuyển động thân mình cuống quít nhìn quanh bốn phía, tuyết lớn như lông ngỗng nhanh chóng dừng ở trên đầu của bé, dính ở trên áo bông nhỏ, lại chậm rãi hòa tan, thấm ướt.
33 Đợi cho đến khi hạ sốt, đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Bởi vì uống vào canh gừng, sau đó nàng dùng khăn lạnh đắp cho hạ nhiệt, cho nên nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ đã trở lại bình thường, Tô Nhược Hàm thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
34 Trời dần sáng, trên mặt đất là một mảnh trắng xóa, trên bầu trời tuyết còn bay phất phới, nhưng đã không có rơi lớn như đêm qua.
Thu dọn phòng bếp xong, Tô Nhược Hàm cũng tùy ý ăn qua một chén cháo, sau đó ở dưới ánh mắt lấy lòng của gia hỏa Tiểu Bạch, múc một chén cháo thật to cho nó, thấy nó vù vù vài cái đã ăn xong cháo có thịt nạt củ cải, nàng mới lại đi tới phòng ngủ.
35 Vốn đánh chủ ý đối phương sẽ không nhận ra bản thân nên muốn tránh đi, kết quả lại bị đối phương một lời nói toạc ra.
Tô Nhược Hàm dừng cước bộ lại, hơi hơi nghiêng người, dưới đấu lạp nàng bĩu môi ấp úng nói: “Làm sao mà biết được?” Ngữ khí của đối phương cũng không kinh ngạc, làm cho nàng thấy đối phương đã sớm biết nàng là nữ.
36 Ban đêm, ánh trăng màu bạc.
Trong nhà thanh tĩnh u nhã, có một hồ nước không nhỏ, mặt trên có một cầu đá hình vòm đi thông tới giữa hồ, giữa mặt hồ có xây một tòa lương đình bát giác.
37 Trong lòng Tô Nhược Hàm tràn đầy nghi hoặc đi ra cổng, nghe được bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa, nàng chạy đến lỗ vòm ngắm nhìn chăm chú, mày hơi cau lại.
38 Đầu "ong" một tiếng, cảm xúc tên là khẩn trương gắt gao bao phủ Tô Nhược Hàm.
Tiếp nhận hai trang giấy gấp lại Phượng Thiên đưa qua, ngón tay run nhè nhẹ mở ra, khi nhìn thấy gương mặt trên đó đúng là bức họa nàng và Mặc nhi, mặt nàng trắng bệch.
39 Đợi cho đến khi Tô Nhược Hàm tiễn bước chủ tớ Phượng Vân Cẩm đi, đã là nửa canh giờ sau.
Trong nửa canh giờ này, Tô Nhược Hàm mới biết được, nói chuyện cùng với nam nhân khôn khéo như Phượng Vân Cẩm là mệt mỏi cỡ nào.
40 “Đây. . . cho nữ nhân kia ăn vào!” Phượng Vân Cẩm giơ lên bàn tay hoàn mỹ như ngọc, lấy ra một cái bình sứ xanh biếc đưa cho Phượng Thiên.
Ngậm cười nửa bước điên.
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50