1 CHƯƠNG 1: VÂY GIẾT
Ánh sáng dần dần hẹp lại, tàn lụi từng chút một hệt như sinh mạng con người. Ánh sáng chói mắt phủ kín khoảng đất trống không lớn lắm, xuyên qua khe hở giữa những phiến lá, rót xuống ánh bạc loang lổ.
2 CHƯƠNG 2: AI LÀ CHA ĐỨA NHỎ?
“Công tử tỉnh rồi, đến uống thuốc trước đi”
Bạch Sơ Ảnh chớp chớp mắt nhìn quanh nơi đang ở một lần. Đó là một căn phòng bằng trúc đơn giản, hiện tại hắn đang nằm trên giường, chắc là được cứu tới đây.
3 CHƯƠNG 3: TUỲ HỨNG
Nếu muốn nghiên cứu Bạch Sơ Ảnh làm sao để dùng thân nam tử mang thai thì cần phải tìm hiểu gia phả của hắn.
Bạch Sơ Ảnh không thích nói nhiều, khiến người ta cảm giác điềm tĩnh lành lạnh, thế nhưng những người tiếp xúc với hắn đều biết nếu đánh giá hắn bằng ấn tượng đầu tiên thì không chính xác.
4 CHƯƠNG 4: THIẾU NIÊN ÁO TRẮNG
Tinh Châu không phải trấn lớn phồn hoa, có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Trên đường người thổi tò he, bánh quai chèo, nặn tượng, mứt quả, bánh bao, bánh ngọt, vằn thắn, hàng rong, tiền trang, cửa hàng đồ cổ, trang sức, áo mũ, son phấn, trà, gạo, xưởng thủ công, văn phòng tứ bảo, hiệu thuốc, thanh lâu, tửu lâu, quán trà… đủ cả.
5 CHƯƠNG 5: CHUA QUÁ
“Đói”
Tuy chữ này không phải nói với hắn, nhưng vẫn như tiếng trời xuyên thủng mây đen, khiến vết thương trong tâm hồn của Mộc Huyền trong nháy mắt khép lại, hoàn mỹ như chưa từng rỉ máu!
Đúng vậy, ngươi đúng là tri âm của ta, ta còn chưa nói thì đã biết ta đói.
6 CHƯƠNG 6: ĐÌNH VIỆN XA XA
Lúc các món khác được dọn lên thì Bạch Sơ Ảnh đã ăn lưng lửng, buông chén xuống bắt đầu uống nước ô mai. Mới vừa uống một ngụm thì ngửi thấy mùi cá nấu đậu ngũ vị hương, tuy nấu rất thơm ngon nhưng Bạch Sơ Ảnh chỉ cần nghe thấy mùi cá thì đã buồn nôn.
7 CHƯƠNG 7: GIAO DỊCH
“Có đỡ hơn chút nào không?”
“Có”
Sắc mặt Bạch Sơ Ảnh vẫn tái nhợt nhưng vừa cách xa mùi đó thì đã đỡ hơn, không còn buồn nôn như thế.
8 CHƯƠNG 8: ĐỘC CHIẾM DỤC
Cổ Thiên Thương lại hỏi cần chú ý những gì.
Giang Ngọc Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Đừng để hắn ngửi mùi tanh, không thể ăn nhiều dầu mỡ, không thể cảm lạnh, không thể uống thuốc lung tung…”.
9 CHƯƠNG 9: BỆNH LẠ
Sau khi gặp Bạch Sơ Ảnh, hai hộ vệ võ công cao cường là Mộc Huyền và Dương Lăng Tiêu nghiễm nhiên biến thành người hầu. Dương Lăng Tiêu vẫn thản nhiên kính cẩn, đối với hắn mà nói chỉ cần là làm việc cho Bảo chủ, cho dù bắt hắn đi chà bồn cầu hắn cũng không oán hận.
10 CHƯƠNG 10: TRIỀN MIÊN
“Bảo chủ”
“Tình hình thế nào?”
“Từng có bốn năm nhóm sát thủ, trong đó có một nhóm nhận lầm người, người kia trên tay đeo chiếc nhẫn của Bảo chủ”.
11 CHƯƠNG 11: BỎ TRỐN VÀO ĐÊM
“Ảnh, Ảnh”.
Cổ Thiên Thương vừa hôn vừa lẩm bẩm. Bạch Sơ Ảnh mềm nhũn nằm đó, còn chưa khôi phục lại sau khi bắn tinh, mặc cho Cổ Thiên Thương hôn môi.
12 CHƯƠNG 12: NHỚ NHUNG
Cổ Thiên Thương nghiêm mặt, mưa gió sắp tới, sương giá lạnh lẽo, tờ giấy trong tay bị siết thành bột mịn tiêu tán trong không khí ngưng trệ.
13 CHƯƠNG 13: TIỂU GIA HOẢ
“Hai vị khách quan mời vào trong”
Tiểu nhị vừa thấy hai vị công tử tuấn mỹ thì không khỏi sửng sốt, lúc công tử tuyệt sắc kia không vui cau mày thì hắn mới phản ứng kịp, vội ân cần chào hỏi.
14 CHƯƠNG 14: HẬN VÌ ĐẾN GIỜ MỚI GẶP NHAU
Đúng lúc này, nam nhân mụn cơm đang ngồi chung bàn với Giang Ngọc Nhan kêu lên một tiếng, bàn tay vừa sờ lén Giang Ngọc Nhan đã huyết nhục mơ hồ, bắt đầu thối rữa.
15 CHƯƠNG 15: DẠ HỒN LÂU
“Bảo chủ, Ảnh công tử đã thuận lợi về nhà rồi sao?”
Cổ Thiên Thương gấp thư lại cất vào. “Còn chưa tới, bọn họ gặp phụ thân mẫu thân ở Kiêm gia trấn, còn ăn cơm với nhau”
“A”.
16 CHƯƠNG 16: TÌNH THẾ NGUY CẤP
“Ê, ngươi không định quản loại chuyện phiền toái này đấy chứ?”
Giang Ngọc Nhan chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng nhao nhao.
17 CHƯƠNG 17: TAI HẠI
Thị vệ trưởng của Triệu Cảnh Trần là Bạch Mạnh Hạ cùng Giang Ngọc Nhan không hẹn mà cùng đến gần hai người đang bị vây khốn, đồng thời Giang Ngọc Nhan ném ra đạn khói mê, bốn người thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn.
18 CHƯƠNG 18: TRUY ĐUỔI
Giang Ngọc Nhan quay đầu nhìn Triệu Cảnh Trần chằm chằm một hồi, bỗng nhiên nói. “Hoàng tử điện hạ, xin hãy cởi áo ra”
Bên kia Bạch Mạnh Hạ nghe vậy vội vã quay đầu thoáng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Giang Ngọc Nhan, rồi lại nghĩ tới câu nói kia của hắn, bất chợt mặt đỏ tới mang tai.
19 CHƯƠNG 19: NHU TÌNH MẬT Ý
Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần co lại một chút, sau đó bình tĩnh nhìn Triệu Cảnh Hàn, vẻ mặt dửng dưng uy nghiêm, không hổ là người của Triệu gia.
20 CHƯƠNG 20: ĐAU LÒNG
Bạch Sơ Ảnh vừa ăn cháo xong nằm xuống thì Giang Ngọc Nhan đã đến. Nếu không phải vết thương trên người Bạch Sơ Ảnh dùng dược vật đặc chế, nhờ mùi đó Giang Ngọc Nhan mới tìm được đến đây thì…
Giang Ngọc Nhan thở hổn hển xuất hiện trong phòng, nhìn chằm chằm con người lạnh băng kia, oán khí bốc lên tận trời.