1 Tôi nhận ra rằng… mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối hận. Chỉ có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ quá. Nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn.
2 Lẫm Lẫm đã bắt đầu đổi khác từ rất sớm. Nói một cách dễ hiểu… thằng bé lớn cực kì nhanh. Điều này khiến tôi vô cùng ghen tị. Có một lần, lúc thằng bé chỉ mới 3 tuổi đầu, tôi và nó đang ngồi trên xe bus về nhà.
3 Gió rất mát, nhiệt độ cũng vừa phải, nhưng không hiểu sao vẫn thấy rất khó chịu. Đầu tiên là giường quá cứng, gần như không thể ngả lưng được. Chờ khi tôi tỉnh dậy, tôi nhất định sẽ ném nó vào bãi rác.
4 Chiều đến, tôi quyết định sẽ đi thị sát một vòng. Bình thường thì tôi không bao giờ quan tâm đến chuyện này, nhưng hôm nay Lẫm Lẫm và tên xấu xa họ Thần kia đến công ty con thị sát, khi tôi định đi theo, thì tên họ Thần kia đã phun vào mặt tôi một tràn: “Cậu biết thị sát là phải làm gì không hả?” Câu nói ngắn gọn ấy thiếu điều làm tôi văng ra phía sau.
5 Sáng sớm vừa mở mắt ra đã phải chạy bán sống bán chết đến chỗ làm. Vừa vào cửa đã thấy tên họ Thần bại hoại đang chỉnh lý hồ sơ. Nhất thời lửa giận bốc lên hừng hực, cao hơn đỉnh đầu.
6 Nghiêng qua nghiêng lại trên ghế salon. Thời gian trôi đi còn chậm hơn sên. Còn lâu mới đến bữa trưa. Thật là chán quá mà! Nhìn cánh cửa thông qua văn phòng bên cạnh… Trầm tư… Đằng nào cũng sắp chán chết đến nơi, hay là chạy qua lôi một ít giấy tờ duyệt luôn thể.
7 Chập tối. Lên đèn. Một bàn. Hai người. Nói chính xác hơn… là một ngọn đèn ảm đạm, một chiếc bàn ngăn nắp, một ánh mắt hung ác của một người thanh niên, cùng vẻ dũng cảm không sợ cường quyền của một người thanh niên khác.
8 Trong mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn thấy mấy cây kẹo bông đang bay qua bay lại… Màu xanh nhạt nói: “Hắc, tôi có đáng yêu không?” Nói xong thì đưa tay chống hông.
9 Mở tiệc, nhất định phải mở tiệc. Đó là những gì mẹ tôi nói. Mẹ nói lâu như vậy mẹ mới có dịp về một lần, nhất định phải mời tất cả bạn bè trước kia đến chung vui, hơn nữa có vài người tuyệt đối phải mời cho bằng được, thế mới là tiệc.
10 Này này, tôi với anh thân quen lắm sao? Tôi chưa từng gặp qua anh kia mà. Làm ơn buông tay ra coi… Tôi liếc nhìn cầu cứu người bên cạnh, vẫn cố giãy giụa thoát khỏi hắn ta.
11 Nước. . . . . . Muốn uống nước. . . . . . Trở mình một chút, liền chạm phải thứ gì rất ấm. Đột nhiên có chút tỉnh táo. Mở mắt, thấy Lẫm Lẫm đang ngủ bên cạnh.
12 Cơm có thể ăn bậy, tệ lắm là tiêu chảy thôi. Nhưng nói thì không thể nói bậy được, bởi vì… sẽ chết người đấy. Tôi đứng chần chừ trước cửa văn phòng của Lẫm Lẫm.
13 Một giờ sau… Phòng làm việc. “A! Nhẹ một chút, Khi Khi, đau quá!” Lai Nhĩ đau đến mức cắn răng cắn lợi rên rỉ. Tôi thì vẫn ung dung hướng thẳng mấy chỗ thâm tím của cậu ta mà đè mạnh, rồi cười nhạt: “Cậu cũng biết đau sao?” Sớm biết như vậy, sao còn bày đặt đánh đấm.
14 Bịch một cái, nghe như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Chuyện gì thế nhỉ? Âm thanh chỉ vang lên một lần rồi im bặt… im lặng đến đáng sợ. Thò đầu ra khỏi chăn, thở sâu, trốn tránh như đà điểu cả buổi, trời cũng đã tối mất rồi.
15 Hậu quả tất yếu của chuyện nghỉ ở nhà một thời gian dài chính là — Hồ sơ văn kiện chất thành núi! “Thần Tiêu! Không phải cậu nói giúp bọn tôi giải quyết ư? Sao vẫn còn cả đống văn kiện thế này?!” Tôi tức! Đã thành cả quả núi rồi còn gì.
16 Tòa nhà được cố ý xây dựng khá sặc sỡ với những bức tường màu đỏ chói mắt và hàng dây leo màu lục rậm rạp, xanh mướt. Từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong, nhưng người ngồi trong quán có thể dễ dàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
17 A, hôm nay là một ngày tuyệt vời. Cái ngày quý giá mà tôi có thể quang minh chính đại chơi bời thì tất nhiên là tuyệt vời rồi. Không, phải nói là ngày hiếm hoi được thả lỏng mới đúng.
18 Lại tiệc tùng. Tôi thật không hiểu cái công ty thường ngày bận rộn muốn chết này lấy đâu ra thời gian để mở tiệc. Lẫm Lẫm lại bảo tôi không có tư cách để nói mấy lời đó.
19 Bữa tiệc dần đến lúc cao trào. Bỗng nhiên lại thêm một người xuất hiện giữa đại sảnh, khiến xung quanh hoàn toàn im lặng. Tôi tò mò nhìn sang. Đôi mắt sắc bén, đường nét trên gương mặt như điêu khắc, dáng người cao lớn, toát lên phong thái vương giả bẩm sinh.
20 Tôi nghĩ công ty chúng tôi là một trong nhũng công ty tốt nhất trên đời… Tròn hai mươi năm… Mở tiệc ăn mừng… Mở tiệc xong thì sao? Đương nhiên là được nghỉ ngơi rồi! Ngoại trừ vài bộ phận tối quan trọng và những nhân viên muốn tăng ca ra, tất cả những người khác đều được giải phóng trong một ngày.