261 Từ Lang Tướng vừa nghe sắc mặt liền biến đổi, mấy thân binh giục ngựa đi tới, có người vội nói: - Tình hình của tiền phương không rõ, Từ tướng quân cầm đầu, không thể xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về doanh trại thôi.
262 Mắt thấy Từ Lang Tướng kia bảo thủ như vậy, đầu tiên là không dám nhận việc, đối với tin tức mà họ báo thì lại không tin, tới mức làm hỏng thời cơ chiến đấu, bây giờ lại lấy thân phận Thống soái tam quân đích thân ra trận, lấy thân mạo hiểm, Dương Phàm không khỏi tức giận.
263 Dương Phàm nắm con ngựa của Từ Lang Tướng, chạy ra khỏi nơi vô số mũi tên đang bay tới, tạm thời không có hung hiểm, sau đó mới quay đầu xem xét ông ta, chỉ thấy Từ Lang Tướng ngồi trên ngựa lảo đảo như sắp đổ, sắc mặt trắng xám, trong miệng mơ hồ có máu phun ra.
264 Lang tướng! -Từ đại ca! Chúng tướng nghe được thanh âm vừa mừng vừa sợ, vội vàng bỏ lại Dương Phàm chạy đến vây quanh xe. Có người định vén rèm xe lên thì một tiếng gầm giận dữ từ trong xe truyền ra: -Con mẹ nó, đừng có lên đây.
265 Xem ra bọn chúng cũng biết đội quân Đường ở phía sau là đội quân có khả năng chiến đấu kém nhất, đồng thời chúng cũng muốn cắt đứt một nhánh của đội quân xếp thành hàng dài như rồng rắn của quân Đường.
266 Cứ thế thẳng tiến, mỗi lần thay phiên nhau rút lui và phòng thủ, ít nhiều cũng sẽ để lại một vài thi thể quân sĩ, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên mặt đất.
267 Người Đột Quyết giống như bầy sói bao vây quân Đường như vũ bão làm quân sĩ không thoát ra được. Hai bên chiến đấu không ngừng nghỉ, thây người chồng chất đầy khắp nơi.
268 - Từ Lang Tướng có ở trên xe không? Xe của Dương Phàm mới đến cửa thành thị được Bạch Đình Trung lang tướng Diệp Vân Báo chạy ra đón. Chức quan của Diệp Vân Báo so với Từ Nghĩa Sinh cao hơn một bậc, nhưng tính tình của hai người hoàn toàn khác nhau.
269 Thiên Ái Nô chần chừ một lát, rồi thể hiện nét mặt hết sức thoải mái tươi cười nói: - Muội đã đồng ý với huynh rồi, chẳng lẽ huynh còn sợ muội đổi ý sao? Dương Phàm nói: - Đương nhiên không phải như vậy.
270 Khi Dương Phàm rời khỏi tường thành cũng không muốn Diệp Trung Lang sai người đưa tiễn. Đường lúc đến hắn đã nhớ kỹ rồi. Diệp Vân Báo đang bận rộn trên thành, xem ra đêm nay y phải ngủ lại ở đó, ai biết người Đột Quyết sẽ tới lúc nào.
271 Dương Phàm nghe đến đó, mơ hồ hiểu được, không khỏi thở dài nói: - Thật là một kế ly gián hay! Đây là do đối thủ của lão làm phải không? Trưởng quầy vỗ đét vào đùi một cái, nói: - Ai nói không phải? Mụ vợ nhà ta muốn giấu chuyện này, nhưng tên lái thương đó lại đến hiệu ăn của chúng ta ăn cơm, còn gọi người lăn cối đá đó đi, to mồm khoe khoang với mọi người.
272 Diệp Vân Báo xoa tay nói: - Ngươi giả mạo Mộc Ti, ắt có thể khơi mào hai bên ác chiến, sau đó Minh Uy ta phòng thủ hai tòa quan ải, đại quân hai bên đều xuất hiện, giết chúng.
273 Dương Phàm cười hỏi Thiên Ái Nô: - Ý này của ta thế nào? - Mộc Ti không thể nói chuyện… Thiên Ái Nô chợt rút kiếm. Một tia sáng lạnh lóe lên, mũi tên đang bay tới gần bị một kiếm của nàng đánh bay.
274 Vào lúc chạng vạng tối, đúng lúc đang tấn công thì dừng lại, đội quân Đột Quyết rút lui như nước chảy ngược. Rất nhanh, ở phía xa xa, trên đầu các lều trướng bốc lên từng đợt khói.
275 Dương Phàm ra khỏi phủ Trung lang tướng, thấy trước cửa nha môn có một cỗ xe ngựa lẳng lặng dừng lại. Dương Phàm cũng không để ý, bước về phía dịch quán.
276 - Huynh đệ ta khó được đoàn tụ, sao mới uống ít vậy đã tan? Thật mất hứng! - Không…không thể uống nữa rồi, ta say quá. . . . - Sao? Ngươi không trụ được nữa à? Thiên Ái Nô ngồi trước bàn, một mình chống cằm nghĩ thật lâu, chợt phát hiện ra trời đã tối, vẫn chưa thấy Dương Phàm về, bất giác hơi bất an.
277 Dưới sự chỉ huy của Mộc Ti, người Đột Quyết phát động công kích Minh Uy thú suốt một đêm. Tiếng kêu la trắng đêm không ngớt, từ trong ngóc ngách sâu trong thành cũng có thể nghe được rõ ràng.
278 Kết thúc trận chiến, Lư Bất Cổ quay về lều trướng của mình, cởi bì giáp nặng trịch xuống, “bịch bịch” ném lên giường, ngồi xuống chăn thảm, thở hổn hển.
279 Phía trước hai tòa phòng thành Minh Uy, Vũ An, người đông như kiến, tiếng chém giết rung trời, lửa bốc lên không ngừng, khói đen tràn ngập! Đá lớn đá nhỏ bay múa đầy trời.
280 Cư Diên hải, Hạp Khẩu sơn. Sát Sất Trung Nghĩa vung đại đao to như một cánh cửa, chém cả người lẫn ngựa làm hai khúc, một thân máu tươi bắn tung tóe, nhe răng cười độc ác phóng tên vào người Đột Quyết thứ hai.