41 Sở Tiêu Lăng cùng Cánh Bắc cơ hồ xới tung lên toàn bộ Liên Thành!Đã nhiều ngày qua, hôm nay là lần cuối cùng xuống dưới chân núi đưa thuốc, lượng thuốc cũng đã giao xong một lần, vốn định chỉ đi cùng Cánh Bắc xuống nhưng Nữu Nữu đòi phải theo cùng.
42 Đêm tối đi qua, hừng đông tiến đến, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, không khí trầm lặng trong vài ngày lần đầu có sự ấm áp và sức sống. Lưu Vân Lạc Kỳ lại tỉnh lại, vừa mở mắt liền hướng ra bên ngoài giường nhìn xung quanh, đầu tiên nhìn thấy Nhan Hâm xem ra đang tràn ngập vui sướng kích động.
43 Nhìn người kia làm cho người ta sợ hãi, Sở Tiêu Lăng lo lắng hắn sẽ làm điều xằng bậy, không khỏi tới gần vài bước đè thấp tiếng nói: "Người là hoàng đế, tốt nhất nên có lý trí, kinh động mọi người đối với người không có lợi!"Nàng.
44 Cánh Bắc không nói gì, đôi mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào nàng. Sở Tiêu Lăng cảm thấy buồn bực, đôi tay buông xuống ý đồ giấu tờ từ thư đi, sau đó nói tiếp"Sư huynh, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?""Có thể cho ta xem qua, trong tay nàng là tờ giấy viết thư sao?" Cánh Bắc cuối cùng lên tiếng, bộ mặt biểu tình bí hiểm, lời nói cũng là khó có thể đoán biết.
45 Bóng trăng lạnh lùng, vĩnh viễn không thể nhìn thấu vào bóng đêm. Sở Tiêu Lăng dựa vào cột giường, đôi mắt đẹp mang theo bi sầu, nhìn đèn lồng cung đình mỹ lệ trước mắt, mặt đăm chiêu cả người toả ra cô tịch và ưu thương, ánh sáng ngọc lưu tinh trong phòng không hề hòa hợp.
46 Ly biệt mấy tháng mới được gặp lại, đối với tình cảm mẹ con rất mà nói ngoài trừ nước mắt kích động ra còn có sự hưng phấn, vui mừng! Giải quyết một ít lo lắng, Sở Tiêu Lăng tâm tình rộng mở thư thái, toàn thân bắt đầu đắm chìm trong vui sướng, giống như đang ở trong sơn trang như vậy, nàng ôm Nữu Nữu trên giường quay cuồng, tràn đầy sinh lực.
47 Bên trong địa lao, âm trầm ẩm ướt, tiếng khóc thê lương ghê rợn, gian thứ hai sạch sẽ, nhẹ nhàng sung sướng, chỉ có một mình Cánh Bắc!Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng đột nhiên xuất hiện, Cánh Bắc kinh ngạc, thốt ra câu hỏi"Sư muội, nàng có khỏe không?"Sở Tiêu Lăng gật đầu, gương mặt chan chứa nước mắt trong suốt"Còn ngươi? Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ? Có cho ngươi cơm no hay không?""Ta rất khỏe! Nàng không cần phải lo lắng!" Cánh Bắc vội vàng an ủi, kỳ thật, chàng ở trong lao ngục cuộc sống không có nghiêm hình bức cung, cũng không có nghiêm hình tra tấn, lại không hề lạnh lẽo, điều duy nhất tra tấn chàng chính là sự lo lắng cho Sở Tiêu Lăng.
48 Liễu Bích Hà đi rồi, Sở Tiêu Lăng trở lại phòng ngủ. Đoán chừng là buổi sáng chơi đùa mệt mỏi quá rồi, Nữu Nữu còn đang say ngủ. Sở Tiêu Lăng rõ ràng cũng cảm thấy rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, bên tai vẫn vẳng lại những lời vừa rồi Liễu Bích Hà nói, lồng ngực rầu rĩ, phảng phất có cái gì vây chắn tâm tư.
49 Biết được Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Sở Tiêu Lăng phải đi ra ngoài, Nữu Nữu lập tức yêu cầu đòi đi theo, kết quả đương nhiên là, bị "Cha mẹ" phản đối!Lúc này, Nữu Nữu đang tràn ngập nước mắt đẫm lệ, nhìn Sở Tiêu Lăng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ qua lại một hồi, cuối cùng chạy đến trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ, loạng choạng kéo ống tay áo của chàng, lại khẩn cầu"Phụ thân, con muốn đi, con muốn đi.
50 Ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng sáng, Sở Tiêu Lăng đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm trong ngực Lưu Vân Lạc Kỳ, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thụ hết sự ấm áp, còn có mùi xạ hương riêng biệt, trong đầu không ngừng tua lại những sự việc phát sinh tối qua.
51 "Tìm không thấy? Tìm không thấy thì trở về làm gì? Lại đi tìm tiếp cho trẫm, cho dù có lật tung toàn bộ Hoài Nam, cũng cần phải tìm cho được nàng, nếu không, các ngươi cũng đừng hòng quay trở về!!!"Tiếng gầm gừ cực kì tức giận của Lưu Vân Lạc Kỳ từ phòng ngủ truyền ra,phá vỡ đêm tối yên tĩnh.
52 Vốn là tính quay về ngủ, Sở Tiêu Lăng ra khánh phong điện, lại lâm thời thay đổi chủ ý, một mình đạp trên ánh trăng lẳng lặng bước chậm trên con đường nhỏ trong hoàng cung.
53 Một chuyến đi Hoài Nam, làm cho Sở Tiêu Lăng xa cách với nữ nhi hai tháng, nên hiện tại nàng muốn giành thời gian này bù đắp cho nó. Lúc này, nàng mang theo Nữu Nữu, còn có Cầm nhi, cùng nhau đến ngự hoa viên ngắm hoa bắt bướm.
54 Bên ngoài đã nắng lên rồi, Sở Tiêu Lăng còn đang say sưa ngủ, cho đến khi cảm giác trước ngực truyền đến khác thường, nàng tưởng rằng Lưu Vân Lạc Kỳ, vẫn chưa lập tức tình nguyện tỉnh lại.
55 Yên tĩnh trang nghiêm trong ngự thư phòng lại sáng như ban ngày, Lưu Vân Lạc Kỳ nhắm nghiền đôi mắt, lười biếng dựa vào ngồi trên ghế. Sau lưng hắn chính là Sở Tiêu Lăng, đang nhẹ nhàng xoa bóp.
56 Mặc dù vừa rồi đã có nghi ngờ, chính là được viện phán đại nhân chứng thật, Sở Tiêu Lăng cảm thấy sợ run, cả người lui về phía sau loạng choạng lảo đảo.
57 Bị kích động chạy về hoàng cung Sở Tiêu Lăng, không kịp trở lại chỗ của mình, liền thẳng đến Dực Khôn Cung, nàng vừa mới tiến đến điện, lập tức bị không khí cổ quái kỳ dị trong điện làm giật mình, thực sự không nhiều để ý tới, trước đối với Lan thái hậu hành lễ, lập tức đi đến bên người Lưu Vân Lạc Kỳ, ân cần hỏi: "Hoàng thượng, ngài hôm nay cảm giác thế nào, có khá hơn không?"Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn nàng, không trả lời.
58 Đêm tối qua đi, ban ngày tiến đến, Sở Tiêu Lăng còn đang trong giấc mộng xuân quấn quýt, chợt thấy có cái gì đó ngọ nguậy trên gương mặt hơi nhột nhạt, quấy rầy nàng.
59 "Ngươi trì hoãn không chịu trả lời thuyết phục, là vì căn bản không muốn theo ta đi buông xuôi tất cả lại. Đầu tiên là bảo ta dọn đến Dực Khôn Cung, cũng không phải là ngươi hi vọng được cùng ta ở chung một chỗ, mà là để cho thuận tiện trong việc đào đất động, xếp đặt bẫy, phải không? Có phải là vậy không?" Sở Tiêu Lăng đầy mặt bi phẫn, vì chính mình hại sư phụ mà khổ sở, càng thêm bị hắn lợi dụng cảm thấy trái tim băng giá.
60 Trong địa lao, ngọn đèn u ám, âm trầm yên tĩnh, hàn khí bức người, cao thấp không đều tiếng bước chân nặng nề vọng trên đường, bốn phía càng thêm khủng bố làm cho người ta sợ hãi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24