61 Lưu Vân Lạc Kỳ ôm Sở Tiêu Lăng trở lại Dực Khôn Cung thì thái y cũng đang ở đó, không bao lâu, Sở Tiêu Lăng đã được tẩy trừ và băng bó kỹ miệng vết thương.
62 Một lúc gặp phải 3 sự kiện, liên tiếp đều là sự cố, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ bị đả kích mỏi mệt không chịu nổi, cơ hồ chưa gượng dậy được. Hắn đi đến tẩm cung của Nhan Hâm cùng Tuệ Tâm thái hậu, còn đến cả hoàng lăng cẩn thận kiểm tra quan sát, lại làm cho hắn tìm được một ngã ba —— liên thông đến phòng ngủ của Tuệ Tâm thái hậu, hoàng lăng cùng hoàng cung phía sau đi lên núi!Xem ra, các nàng đã thông qua con đường này biến mất!Căn cứ cung nô chi tiết bẩm báo lại cùng dự đoán, kỳ thật các nàng từ ba ngày trước đã không thấy, cùng ngày Sở Tiêu Lăng mất tích! Như vậy, có thể là bốn người cùng mất tích!Là ai, là ai đem các nàng mang đi? Hay là Cánh Bắc sao? Cánh Bắc cướp đi Sở Tiêu Lăng có thể lý giải được, nhưng, Cánh Bắc muốn bắt cả các nàng làm gì?Càng nghĩ càng hỗn loạn, ý nghĩ càng không rõ rệt, Lưu Vân Lạc Kỳ quá mức đau đầu, giống như có ngàn vạn con kiến đang bò khắp, làm cho hắn thống khổ không chịu nổi, cơ hồ hi vọng có thể thiếp đi, cái gì cũng không cần chú ý tới.
63 Hiên Viên Vũ Trinh trở lại tẩm cung, phát hiện trong điện quả nhiên loạn thành nhất đoàn, mỗi người đều bề bộn sợ hãi, các nơi đang rối rít tìm kiếm hắn.
64 Lưu Vân hoàng triều,tại hoàng cungThời gian Sở Tiêu Lăng mất tích đã hơn một tháng, trong lúc này, có thể nói là thời gian Lưu Vân Lạc Kỳ trong cả đời thống khổ nhất trong cả đời, so với khi Sở Tiêu Lăng lần trước rời đi ba năm còn khó chịu nổi đả kích hơn.
65 Sở Tiêu Lăng tinh tường hắn đang suy nghĩ gì, bất quá, nàng không muốn tận lực hoặc cực lực che giấu đi chỉ là lại một lần nữa muốn thoát khỏi tay hắn.
66 Lưu Vân Lạc Kỳ lại lần nữa tỉnh lại thì, phát hiện mình đang nằm ở trên mã xa, không chỉ có nhanh chóng lật thân lên, xốc lên bức màn hướng ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy ven đường từng dãy rừng rậm, thật là lạ lẫm.