Sáp Huyết Chương 237-241: Tin Dữ.
Chương trước: Chương 233-236: Mã Tặc
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 237-241: Tin dữ.
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Mãi cho tới khi Thạch Đà biến mất, Địch Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn đã dốc toàn lực khiến cho ngực đau đớn.
Có thể đẩy lùi Thạch Đà đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Đúng lúc này, có tiếng kêu sợ hãi vọng tới. Địch Thanh mới quay đầu đã thấy vô số bóng đen ập tới. Cuồng phong cuồn cuộn bốc lên những thứ trên mặt đất với khí thế kinh người.
Địch Thanh kinh hãi, theo bản năng lộn người, ôm lấy Phi Tuyết mà lăn hai vòng. Thoáng cái, hắn đã lăn xuống theo sườn cát.
Khi hắn cứu người, tất cả chỉ dựa vào phản ứng. Nhưng khi lăn xuống, Địch Thanh chợt phát hiện ra mình phạm phải một cái sai lầm trí mạng.
Địch Thanh không nên rời khỏi đội buôn.
Hắn và Phi Tuyết lăn theo cồn cát xuống dưới thì dễ nhưng muốn đi lên so với lên trời còn khó hơn.
Trận cuồng phong như bốc cả mặt đất lên cao, coi vạn vận như cỏ rác. Trong tình hình như vậy thì biện pháp cầu sinh tốt nhất đó là ở cùng một chỗ với đội buôn, yên lặng chờ bão cát qua đi.
Nếu không có đội buôn, chỉ dựa vào sức một mình mà đối đầu với ông trời quả thực là điều không thể.
Mây đen, cuồng phong, cát vàng quấn với nhau khiến như cả sa mạc như một cái chảo nóng đang rang đậu. Con người rơi vào đây thật sự là nhỏ bé và bất lực.
Cuồng phong không hề có dấu hiệu dừng lại nhưng Địch Thanh cũng đã kiệt sức. Hắn cũng chẳng còn cách nào để quay lại chỉ biết để cuốn theo cuồng phong. Sa mạc thể hiện sự uy nghiêm của nó so với sự tưởng tượng của hắn còn dữ dội hơn nhiều.
May mắn là trong lúc lăn xuống, hắn túm được một túi nước.
Đợi cho tới khi cơn bão cát giảm xuống, Địch Thanh rũ cát bụi trên người rồi quay đầu nhìn. Bàn tay còn lại của hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Phi Tuyết.
Địch Thanh chỉ sợ Phi Tuyết không chịu nổi. Nhưng trong đám cát vàng mù mịt, hắn chỉ thấy được một đôi mắt trong suốt, hết sức bình tĩnh. Phi Tuyết ngậm miệng, ấy Địch Thanh quay sang thì nhìn về phía khác.
Địch Thanh cảm thấy kinh ngạc không hiểu cô gái này đã trải qua chuyện gì mà có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh như vậy.
Cuồng phong liên tục quất tới kéo theo cát chạy đá bay quật lên người hết sức đau đớn.
Hai người thuận gió bôn ba, chẳng biết bao lâu mới tìm được một cái vách đá để ngồi xuống. Nhờ có vách đá ngăn cản cuối cùng thì bọn họ có thể thở được một chút. Sắc trời tối sầm, lúc này đã là ban đêm nhưng cát vàng mù mịt khiến cho ban đêm vẫn có chút ánh sáng.
Địch Thanh thở hổn hển còn Phi Tuyết cũng bị cát dính đầy mặt. Tuy nhiên sợi dây lưng màu lam của nàng vẫn không dính một hạt bụi. Ánh mắt vẫn ngời sáng như trước.
Sau khi Địch Thanh ngồi xuống, liền suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào. Phi Tuyết hơi liếc nhìn cái túi nước trong tay Địch Thanh rồi nhìn cát vàng ngập trời mà nói:
- Hiện tại chúng ta đang ở giữa sa mạc Mao Ô Tố.
Địch Thanh hết sức nghiêm túc, hắn hiểu được ý của Phi Tuyết. Cho dù cả hai người qua được cơn bão này nhưng chắc chắn cũng không thể nhìn nước. Mà cả hai lại chỉ có một cái túi nước, nên cho dù thế nào cũng không đủ dùng. Thậm chí chỉ để một người dùng cũng không đủ.
Dưới vũ điệu của cơn bão cát khiến cho toàn bộ sa mạc tưởng như đều rung chuyển.
Địch Thanh cũng run theo cơn bão, mất một lúc lâu mới nói:
- Do ta hại ngươi.
Nếu hắn không nắm lấy Phi Tuyết thì nàng cũng không thể rơi xuống cồn cát. Phi Tuyết đi theo đội buồn khả năng sống sẽ lớn hơn nhiều.
Ánh mắt của Phi Tuyết đột nhiên có chút mờ mịt không hiểu nàng đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Phi Tuyết nhìn Địch Thanh một cách bình tĩnh:
- Tại sao ngươi không nói...do ta hại ngươi? Nếu ta không đưa ngươi đến đây thì ngươi cũng không gặp nạn.
Địch Thanh nở nụ cười chua xót:
- Con người ta trải qua bao nhiêu chuyện đâu có chuyện nào giống nhau.
Phi Tuyết đột nhiên hỏi:
- Ngươi có tin vào số mệnh không?
Địch Thanh nhớ tới lời tiên đoán của Thiệu Ung, nhớ tới Dương Vũ Thường mà thở dài không nói nhiều. Nếu không có Vũ Thường thì hắn có tin số mệnh hay không cũng có khác gì đâu?
Phi Tuyết nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, một lúc sau mới nói:
- Nếu như ngươi tin vào số phận thì ngươi sẽ không chết. Ta đã xem và biết ngươi sống rất lâu.
Địch Thanh ngạc nhiên nhìn Phi Tuyết rồi lên tiếng hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Phi Tuyết chợt nở nụ cười. Nét mặt của nàng vẫn hết sức bình tĩnh, khi nói chuyện không hề che đậy sự sợ hãi. Địch Thanh thấy Phi Tuyết cười chợt cảm nhận có một chút gì đó cô đơn trong nụ cười của nàng.
Phi Tuyết nở nụ cười thì đầu tiên là mắt cười rồi sau đó là tới đôi môi. Khi cười, đôi môi nàng cong lên khiến cho người ta ngơ ngẩn, bão cát cũng phải ghen tị.
Đường cong trên khuôn mặt nàng khiến cho sa mạc hoang vắn lại có một chút gì đó thân thiết, bi ai. Có điều nụ cười đó chỉ thoáng hiện lên trong giây lát rồi biến mất.
Nhất thời, Địch Thanh không hiểu tại sao Phi Tuyết lại cười? Trong lòng nàng chẳng lẽ cũng có chuyện buồn hay sao?
Phi Tuyết thôi không cười mà nói lại:
- Con người có ai là không chết đâu?
Địch Thanh chỉ biết cười khổ mà chẳng biết nói thế nào.
Trận gió dường như đã bớt đi một chút. Địch Thanh và Phi Tuyết nhân lúc áp lực gió giảm đi liền dựa vào vách đá rồi nhắm mắt lại. Bóng đêm buông xuống kéo theo cơn lạnh của sa mạc. Địch Thanh lại nghe thấy Phi Tuyết dùng thứ ngôn ngữ quái dị kia mà ngân nga bài hát buồn bã của mình.
Bài hát buồn bã vang lên khiến cho sa mạc hoang vu lại càng thêm lạnh lẽo, hiu quạnh.
Cuối cùng, Địch Thanh không nhịn được lên tiếng:
- Ta nghe ngươi và người đánh xe đều hát bài hát này. Rốt cuộc thì nó có ý nghĩa gì?
Vốn hắn cứ tưởng Phi Tuyết sẽ không trả lời, không ngờ nàng lại lên tiếng:
- Đây là một ca khúc ở quê nhà của ta.
Nàng lại thấp giọng hát nhưng lần này là tiếng Trung Nguyên nên Địch Thanh có thể hiểu được.
Tiếng ca vang lên khiến cho Địch Thanh không ngờ lời của nó cũng cô quạnh như vậy.
(Thảo thương thu, thiền như lộ, mộ tuyết thần phong vô y trụ.)Cỏ cây vào thu sầu một bóng. Dãi tuyết dầm sương chẳng chỗ nhờ.
(Anh hùng tổng tự khổ, hồng nhan dịch trì mộ, giá nhất thân, nan đào mệnh sổ!)Anh hùng nan khó, hồng nhan trải bóng chiều. Thương thân khó qua mệnh.
Ngọc môn thiên sơn xử, hán tần quan nguyệt, chích chiếu trần sa lộ...(Thiên sơn trải Ngọc môn, Hán Tần vọng nguyệt, bụi đầy bước chân...)
Phi Tuyết hát xong, hai mắt nhắm nghiền không nói thêm lời nào.
Địch Thanh nghe hiểu được ý của bài hát mà ngây người. Lời bài hát rất đơn giản nhưng trong đó bao hàm không biết bao nhiêu cảm khái của đời người. Hắn quay đầu nhìn Phi Tuyết thấy nàng vẫn trầm tĩnh thì chỉ muốn hỏi xem Phi Tuyết có lai lịch thế nào? Tuổi của nàng còn nhỏ vậy mà tâm tư tại sao lại trầm lắng như thế?
Địch Thanh rất muốn hỏi nhưng cuối cùng quá mỏi mệt nên chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, hắn thấy Phi Tuyết đã ngủ say liền đặt túi nước dưới chân nàng. Nếu như cả hai cùng phải chết thì tại sao lại không dồn hết sức để giữ một người?
Hắn hy vọng Phi Tuyết khi đi cũng mang theo túi nước. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, hắn cũng mang theo cái suy nghĩ đó. Cho tới khi mở mắt, trống ngực Địch Thanh chợt đập nhanh.
Dường như ý thức được chuyện gì đó, Địch Thanh liền quay đầu thì thấy nàng đã không còn bên cạnh. Cái điều này thật ra cũng nằm trong dự đoán của Địch Thanh.
Hắn thiếu Phi Tuyết một cái mạng. Cho dù nàng có dẫn hắn vào hoang mạc nhưng Địch Thanh vẫn không hề oán giận, hắn hy vọng nàng có thể sống sót.
Điều khiến cho tim Địch Thanh đập thình thịch đó là Phi Tuyết không còn ở đó nhưng túi nước thì vẫn còn.
Địch Thanh chỉ thấy cứng người, run rẩy giơ tay ra nhấc túi nước thì thấy nước vẫn còn nguyên. Phi Tuyết đi rồi nhưng nàng không hề lấy một giọt nước. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, không có nước thì làm sao mà sống?
Địch Thanh mở túi nước, nhìn xung quanh thì đột nhiên gào lên:
- Phi Tuyết! Ngươi ở đâu? Phi Tuyết! Ngươi đi đâu rồi?
Âm thanh của hắn vọng lên cao, vang khắp hoang mạc. Tuy nhiên trời xanh vô tình, đáp lại chỉ có cát bay mà không có Phi Tuyết.
Địch Thanh từ từ quỳ xuống nhìn túi nước mà hai mắt đầy tơ mắt. Hắn không hiểu được tâm tư của con gái... Hóa ra cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu.
Cuồng phong gào thét khiến cho trời đất mờ mịt. Đôi môi của Địch Thanh khô nứt biến thành màu đen, cổ họng cũng không nói được nữa. Trong mấy ngày qua, hắn vẫn tìm kiếm Phi Tuyết trong sa mạc.
Tuy nhiên gió to đã che kín toàn bộ dấu vết khiến cho hắn không hề thấy được lấy một dấu chân hay bóng người. Trận gió lốc đó so với việc giết hại còn đáng sợ hơn. Trong trời đất, dường như chỉ có một mình hắn bước đi trong sa mạc.
Khi hắn ngã xuống, nước trong túi vẫn còn nguyên chưa hề mất một giọt.
Địch Thanh mệt mỏi nằm trong hoang mạc, để mặc cho bão cát che phủ mình. Khi đó, hắn không hề cảm thấy cái chết buông xuống. Khi gió cát dừng lại, bầu trời trở nên xanh trong như cũ.
Trời xanh giống như sợi dây lưng mà Phi Tuyết buộc bên mình.
Hóa ra đã là sáng sớm. Mọi chuyện như chưa hề có gì xảy ra. Cứ như bão cát xuất hiện trên sa mạc cũng như một cái vuốt ve âu yếm vậy.
Lồng ngực Địch Thanh cảm thấy đau và nóng, cần có nước để làm dịu. Nhưng không ngờ hắn không hề có suy nghĩ uống nước.
Mặt trời lên cao. Bão cát trong mấy ngày qua đã cuốn sạch bụi đất trong trời đất chỉ còn lại cát vàng trải dài ngàn dặm hoang vắng. Địch Thanh nhắm mắt lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng ưng kêu.
Địch Thanh từ từ mở mắt thì thấy trên trời cao đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó từ từ to dần trong giây lát kéo theo một cơn gió. Một con chim kền kền từ trên cao bổ xuống đầu Địch Thanh.
Kền kền ăn thịt thối để sống. Thứ sinh linh này có thể sống sót được trong biển cát của tự nhiên.
Con kền kền kia khó khăn lắm mới tới gần Địch Thanh.
Địch Thanh vẫn thản nhiên, xoay cổ tay rút đao chém tới.
Con chim cảm thấy nguy hiểm, vội vàng vỗ cánh bay lên cao nhưng ánh đao sắc lạnh đã bao phủ lấy nó.
Sau một tiếng kêu thê lương, máu tươi bắn tung tóe đồng thời con chim cũng bay ra tới mấy trượng. Tuy nhiên con chim còn chưa rơi xuống đất, Địch Thanh đã đón được nó mà uống ngay máu từ vết đao.
Địch Thanh cố gắng dùng sức hút lấy máu của con chim. Sau khi cảm thấy có một dòng nước ấm chui vào bụng khiến cho sức khỏe của hắn từ từ sống lại. Mặc dù tạm thời hắn giữ được mạng nhưng tiếp theo hắn không biết phải làm như thế nào.
Tiếp tục tìm kiếm Phi Tuyết hay là sao? Nàng không có một giọt nước, cũng chẳng có võ công cao thâm, đi trong hoang mạc chẳng khác nào một bông hoa nhỏ bé. Địch Thanh hắn có thể sống sót của Phi Tuyết thì sao?
Vốn Địch Thanh cảm thấy tuyệt vọng nhưng nghĩ tới đôi mắt trấn tĩnh của nàng, hắn cảm thấy nàng không thể chết được.
Trong lúc hoang mang, Địch Thanh chợt nghe ấy có tiếng rên rỉ. Tiếng rên đó tuy nhỏ nhưng khi lọt vào tai Địch Thanh lại chẳng khác nào tiếng sét ngang tai.
Phi Tuyết? Nàng ở gần đây sao?
Hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cách đó mấy trượng có một đôi chân thò ra. Đôi chân thon nhỏ thực sự là đôi chân của con gái.
Địch Thanh kích động vội vàng chạy tới. Vừa chạy hắn vừa kêu to:
- Phi Tuyết! Ngươi cố gắng chịu đựng.
Địch Thanh cởi vỏ đao định gạt cát nhưng rồi hắn lại thò tay xuống để làm.
Hắn chỉ sợ làm cho Phi Tuyết bị thương.
Thoáng cái, Địch Thanh đã nhanh chóng thấy được vai của nàng nhưng hắn nhanh chóng thất vọng. Khuôn mặt của người thiếu nữ đó đầy cát nhưng không thể che khuất làn da trắng như tuyết của mình. Nàng đang nhắm mắt, hai hàng lông mi trong gió hơi run run...
Thiếu nữ đó không phải là Phi Tuyết! Nàng là ai? Tại sao lại bị lạc trong hoang mạc?
Đôi môi của nàng đã khô nứt không còn một chút máu. Có lẽ cảm nhận được có người bên cạnh liền cố gắng thốt lên:
- Nước...nước...
Địch Thanh nhìn túi nước rồi cuối cùng nhẹ nhàng nhỏ ít nước vào môi của thiếu nữ...
Cuối cùng thiếu nữ cũng mở mắt, thấy Địch Thanh thì theo bản năng liền giẫy dụa. Địch Thanh ôm lấy eo nàng rồi sau đó đặt nàng ngồi xuống. Hắn nhặt lấy con chim ưng, ngơ ngác nhìn như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vốn thiếu nữ hơi sợ hãi nhưng thấy Địch Thanh như vậy thì nở nụ cười:
- Ngươi cứu ta?
Nàng có thể nhận ra Địch Thanh không có ác ý. Mà nụ cười của thiếu nữ có phần cao quý tuy nhiên cũng không phải do cố gắng thể hiện.
Địch Thanh nói đầy mất mát:
- Có lẽ ta không nên cứu ngươi.
Thiếu nữ nhíu mày:
- Tại sao?
Ánh mắt của nàng không giấu được sự kinh ngạc vì lần đầu tiên có một nam tử đối xử với mình theo thái độ như vậy.
Địch Thanh nói:
- Ta cứu ngươi nhưng ngươi lại phải chết một lần nữa thì chẳng phải là đau khổ hơn hay sao?
Thiếu nữ biến sắc nhìn quanh chỉ thấy toàn là cát vàng. Trầm lặng một lúc, nàng mới lên tiếng:
- Ngươi có còn nước không?
- Nước này cũng không phải để cho ngươi uống. - Địch Thanh thở dài:
- Nhưng vừa rồi...ta đành phải cho ngươi một chút nước.
Hắn chìa tay ra, đưa con ưng chết mà nói:
- Cái này cho ngươi...ta cũng chỉ có thể cho ngươi chừng đó.
Thiếu nữ nhìn con chim chảy đầy máu thì lắp bắp nhưng nàng nhanh chóng hiểu được ý của Địch Thanh liền nói:
- Ngươi có nước tại sao lại để cho ta uống máu chim? Ta...ngươi bán nước cho ta... Ta cho ngươi một trăm lượng vàng.
Thấy Địch Thanh nhìn mình, thiếu nữ ngạc nhiên nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Địch Thanh nói:
- Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi giấu một trăm lượng vàng ở đâu?
Tới lúc này, thiếu nữ mới nhận ra quần áo tả tơi của mình liền theo bản năng rụt chân lại, nói:
- Ngươi bán cái áo ngoài cho ta, ta cho ngươi một trăm lượng vàng. Ta nói được thì làm được. Khi ra khỏi sa mạc, ta sẽ đưa vàng cho ngươi.
Địch Thanh nhìn nét mặt tự tin của nàng thì cảm nhận thiếu nữ này có khả năng xuất thân cao quý thì đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Địch Thanh ném một nửa con chim lên cát rồi không nói nhiều hút máu từ thịt của nó. Hắn còn phải sống sót nên hồi phục sức khỏe rồi nói tiếp. Hắn cố gắng kìm chế cảm giác ghê tởm khi cắn miếng thịt chim.
Thịt chim kền kền rất thô ráp, Địch Thanh cắn mãi mới được.
Thiếu nữ thấy thái độ của Địch Thanh như vậy thì đầu tiên là tức giận rồi sau đó là sợ hãi. Tuy nhiên khi nhìn thấy Địch Thanh ăn được mấy miếng, nàng mới phát hiện ra mấy ngày qua mình cũng chưa ăn gì.
Nghĩ tới đây, bụng thiếu nữ lập tức sôi lên sùng sục. Cho dù là người cao quý tới mấy thì cũng phải ăn cái gì đó.
Nửa con chim ưng dính đầy cát, lông còn chưa nhổ, nội tạng vẫn chưa vất khiến cho thiếu nữ cảm thấy ghê tởm. Tuy nhiên cuối cùng thì cơn đói cũng chiến thắng sự ghê tởm. Cho dù người có cao quý tới mấy thì vì sự sống cũng có đôi khi phải làm nhưng chuyện không thể ngờ được.
Thiếu nữ đưa con chim lên cắn một miếng. Mùi máu tanh xộc lên mũi khiến cho nàng suýt chút nữa thì nôn. Tuy nhiên đói bụng mấy ngày khiến cho nàng cố gắng nuốt xuống. Ăn được mười miếng, thiếu nữ hồi phục được một chút sức lực. Nàng dõi mắt ra xa chỉ thấy cát vàng mênh mông thì hơi sợ hãi. Thiếu nữ quay sang Địch Thanh rồi dịch lại gần hắn một chút, đồng thời lên tiếng hỏi:
- Này! Ngươi...tên là gì?
Địch Thanh cũng chưa trả lời mà đang nghĩ:
Xem tiếp: Chương 242-247: Phích Lịch