1 Chương 1. "Don't stop doin' what you're doin' Every time you move to the beat It gets harder for me And you know it, know it, know it Don't stop 'cause you know that I like it Every time you walk in the room You got all eyes on you And you know it, know it, know it".
2 Chương 2. Nước Trung, chào bạn. Kết thúc chuyến bay kéo dài mấy tiếng đồng hồ, đoàn du học sinh được hai người phụ trách bên phía đại học Thiên Tân đưa về trường một cách an toàn.
3 Giữa chốn đô thị phồn hoa, một tòa nhà cao tầng màu trắng như một điểm nhấn khiến người ta không thể cưỡng chế được cái nhìn, đặc biệt hơn đó là ngay chính diện cửa là một chiếc biển hiệu đèn leg đồ sộ nhấp nháy hai chữ vàng: Huỳnh Lạc.
4 Khi Chi Anh ngừng cười, lại ngẩn người ra khi thấy giữa khoảng sân rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình mình và một vài người bảo vệ đang đi loanh quanh. Cô chợt hỏi không biết mình đã ngồi ngốc ở đây bao nhiêu lâu rồi? Sắc trời mùa thu cũng dần dần tối, hơi lạnh cũng bắt đầu giăng kín xuống mặt đất, nếu không phải tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô thì có lẽ khả năng đêm nay cô tá túc ở đây là hơi cao.
5 Ngồi trên xe, Chi Anh thích thú xoay xoay quyển sổ. Hôm nay coi như cũng gọi là có thu hoạch, mặc dù thứ cô cần là chữ ký của Thiên Mặc kìa, nhưng hôm nay thấy anh mệt mỏi như vậy nên cô không muốn quấy nhiễu anh.
6 Đứng trước cổng một căn nhà khá to lớn, Chi Anh kinh ngạc hô lên:" Wòa. Căn nhà anh nói đây sao? Lớn như vậy?"Kính Minh chen lên trước cô, thuần thục đem chìa khóa mở cửa ra.
7 Chuông cửa chợt reo, Chi Anh đang ngồi ngắm nghía quả táo đỏ liền đặt nó xuống bàn, bước ra mở cửa, cũng may thầy giáo thể dục từng dạy cho cô phương pháp nắn chỉnh khớp chân nên cái chân bây giờ không còn đau nữa.
8 Chi Anh tuy là ăn rất tốt nhưng người thì vẫn không sản sinh ra thêm được ít thịt nào. Căn bản vì những bữa ăn của cô vô cùng thất thường, có ngày chỉ ăn độc có mỳ gói.
9 Bữa sáng chỉ đơn giản với mỳ gói mà hôm qua Kính Minh mang đến, Chi Anh vốn còn đang xoa xoa cái bụng chưa được thỏa mãn thì lại hoảng hốt, cô đâu có biết đường tới trường, cũng không thể nhờ tới Kính Minh được vì anh giờ này chắc đang ở công ty.
10 Tòa nhà Huỳnh Lạc. Bạch Nguyên Hạo mặc một thân jean mài đi vào Huỳnh Lạc, vừa đi vừa huýt sáo, tâm trạng anh đang cực kỳ tốt. " Ê. Tiêu Thiên Mặc. Good morning!"Tiêu Thiên Mặc đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh chính đọc tạp chí, đó là một cuốn tạp chí về những người nổi tiếng trong làng giải trí.
11 Chi Anh hai tay đập vào nhau như phủi bụi, tự hào nhìn tác phẩm của mình trên khuôn mặt của Bạch Nguyên Hạo. Còn ai đó, sau một giây nhìn vào gương, anh thật sự muốn khóc.
12 Qua tấm cửa kính sát đất màu trong suốt như pha lê, những tia nắng thu nhè nhẹ tinh nghịch xuyên qua. Lại một ngày mới bắt đầu. Trên chiếc giừơng nệm màu xanh dương, một chàng trai nằm nghiêng hướng phía cửa sổ.
13 Trong khu vườn hoa của phim trường. Trước ống kính liên tục nhấp nháy, người con trai một thân tây trang màu trắng đang ôm một bó hoa hồng mỉm cười , khuôn mặt liên tục thay đổi biểu cảm.
14 Trong căn phòng bếp rộng rãi, Chi Anh đứng choáng ngợp trước những dụng cụ bếp hay những trang thiết bị nấu ăn hiện đại. Rồi ánh mắt lại chuyển qua người phụ nữ xinh đẹp đang bận bịu với đám thức ăn kia.
15 Bữa ăn có lẽ sẽ diễn ra rất suôn sẻ, chỉ là trong lúc không ai ngờ tới, có một vài tình huống nhỏ xảy ra. . . Nhìn món thịt heo xào xả ớt kia, Chi Anh trong lòng thầm nuốt nước bọt, chỉ nhìn qua thôi cũng biết là rất ngon rồi.
16 Giữa buổi tối mùa thu se se lạnh, Chi Anh khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài bộ váy trắng mềm mại, nhanh chóng tót vào xe của Kính Minh. Cửa xe đóng lại ngăn cách giữa không gian ấm áp trong xe và không khí lành lạnh ngoài trời.
17 " Này. A Mặc. Mau tới đây xem này"Trước màn hình máy vi tính, Bạch Nguyên Hạo há miệng ngạc nhiên, nhanh chóng lôi kéo người bạn đang ngồi viết nhạc ở ghế sofa.
18 Kể từ hôm đó, liên tục một tuần Tiêu Thiên Mặc đều đến bệnh viện thăm Chi Anh. Còn Chi Anh, cả ngày chỉ biết ngồi cười. Có lúc còn cười như điên dại khiến một vài người nghĩ cô là vào nhầm bệnh viện.
19 Bạn trai?Hừm! Tất nhiên là sẽ không để cho người con gái của mình phải đi xe đạp tới trường trong khi mình có xe. Chi Anh may mắn là một trong số những bạn nữ đó.
20 Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt dễ thương của người bạn ngoại quốc, Hoa Dao nháy nháy mắt cười theo. " Xem ra bạn là thật lòng thích anh ấy. Vậy chắc bạn chưa có bạn trai đúng chứ?"Bạn trai?" Mình cũng không biết nữa?"" Tại sao?"Trước ánh nhìn tò mò của Hoa Dao, Chi Anh chỉ biết lảng tránh.