21 Chi Anh cùng Lâm Ái nói chuyện rất ăn ý, hai người vừa nói vừa ăn bánh ngọt, rồi cùng nhau trao đổi số điện thoại, cùng nhau nói về Kính Minh. Lúc cuộc hội thoại của hai người vừa dứt cũng là lúc Bạch Nguyên Hạo đạp cửa đi ra, mặt mày đen lại nhìn Lâm Ái.
22 Giữa đất nước Trung Hoa. Một thành phố nổi tiếng nhất nước Trung, một thành phố nắm giữ nền văn minh lịch sử huy hoàng , một thành phố của tinh hoa nghệ thuật cổ đại - Bắc Kinh, thủ đô của đất nước.
23 Đứng trước cánh cổng cao lớn màu bạc, Chi Anh xoay chiếc chìa khóa nhỏ đem cánh cổng mở ra, trực tiếp đi vào. Cô nhìn quanh nhà một lượt, đồ vật có vẻ bừa bộn hơn trước.
24 Trường đại học Thiên Tân. Trong lớp học ồn ào, Chi Anh từ cửa lớp khoác theo cặp nhỏ ủê oải bước vào chỗ ngồi của mình, khuôn mặt trắng mịn gục xuống mặt bàn.
25 Chiều nay, một buổi chiều mùa đông đầy lạnh lẽo. Tuyết đã bắt đầu rơi. . . . Chi Anh ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ chạy thẳng tới quán bánh ngọt của Lâm Ái, cũng may người nào đó đã sớm trang bị mấy chiếc áo choàng dạ thật dày cho cô , nếu không một một người luôn sống ở Việt Nam ấm áp như cô chỉ sợ bây giờ đã bị đông cứng thành tảng băng rồi.
26 Siêu xe thể thao màu đỏ rực bóng loáng từ ngã rẽ lượn một vòng, chuẩn xác dừng lại trước cánh cổng màu bạc đã mở sẵn. Tiêu Thiên Mặc tiêu sái bước xuống từ cửa xe, tầm mắt có chút không hiểu phóng tới bậc thềm trước khu vườn cỏ xanh đã bị tuyết phủ trắng.
27 Ánh sáng yếu ớt nhẹ buông xuống chậu hoa nhỏ ngay cạnh cửa sổ. Những bông hồng hoa đăng đã nở đỏ rực rủ xuống hứng chút ánh sáng của bầu trời u ám mùa đông.
28 Giữa khung cảnh tuyết bay rợp trời, thân ảnh người con trai khoác chiếc áo choàng màu trắng lẳng lặng ngồi trên băng ghế xích đu dài. Bên cạnh anh, một người con gái đầu khẽ tựa vào vai anh, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay anh, khóe môi khẽ mỉm cười.
29 "cạch "Đặt chiếc bút bằng kim loại xuống bàn gỗ sang trọng, người đàn ông trung niên đẩy gọng kính màu vàng, nét mặt cương nghị nở nụ cười xã giao, tiếng trung lưu loát nói" Dương tổng, hợp tác vui vẻ "Phía đối diện, một người đàn ông trung niên khác lịch sự đứng dậy trao đổi bản hợp đồng trong tay, bộ vec đen càng làm toát ra khí chất tôn quý.
30 Kim đồng hồ điểm đúng 12h đêm. Chi Anh hai mắt đã nặng trịch tới mức muốn sụp xuống ngồi bên chậu hồng hoa đăng, chốc chốc mái đầu nhỏ lại gật một cái.
31 Những tháng ngày cô đơn của Chi Anh cuối cùng cũng đã nằm lại trong quá khứ, cô không còn phải chờ đợi người con trai ấy nữa, mỗi sáng lại được nghe giọng nói ấm ấp ấy, từ phía cửa sổ lại được thấy khuôn mặt nam thần đẹp mê mẩn ấy nhìn cô cười.
32 Chiếc điện thoại kim loại mang nhiệt độ ấm nóng đủ thấy chủ nhân của nó đã không rời nó một phút. Chi Anh đứng trước cửa nhà Tiêu Thiên Mặc ngóng anh về.
33 Chương 26.
Đáp chuyến máy bay tại sân bay Nội Bài, Chi Anh hai tay khệ nệ hành lý tiến vào khu vực sân bãi đón tắc xi. Lại nghĩ cũng tủi thân, ngày đi không một ai đưa tiễn cô, ngày về cũng chẳng có lấy một bóng người, anh trai thì bận chuẩn bị tiệc tùng, chị dâu bị bụng bầu đi cũng bất tiện.
34 Đứng trước cánh cổng biệt thự thân quen, đôi chân Chi Anh ngập ngừng, cô không phải không nhớ ngôi nhà này, nhưng cứ nghĩ bước vào nơi trống vắng đó, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.
35 Không gian sang trọng, tiệc sinh nhật lộng lẫy, đèn và hoa đua nhau tỏa sáng.
Ồn ào, náo nhiệt!
Không khí của buổi tiệc xem ra chỉ dành cho giới thượng lưu.
36 “ Thiên Hải này! “
Lúc này, người phụ nữ bên cạnh, Thạch Hoa mới lên tiếng.
“ Phu nhân Dương có gì giao phó cháu sao? “
Tiêu Thiên Hải nuốt cơn tức xuống cổ họng, lịch sự nhìn người phụ nữ kia.
37 Bước ra từ xe hơi màu trắng, cô gái xinh đẹp tựa đóa hồng quyến rũ, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên. Ngắm nhìn ngôi biệt thự trắng trước mặt, dù đã bao năm rồi từ khi cô rời xa nơi này để theo đuổi ước mơ của mình, thì với cô, ngôi nhà này vẫn chính là một ký ức đẹp không thể quên.
38 Hai ngày sau,
Chi Anh nhanh chóng bị đám người kia đẩy trở lại Thiên Tân, cũng tốt, cô ngoài lưu luyến anh trai cùng chị dâu ra thì cái gì cũng không để ý.
39 Nói đến tốt bụng thì Chi Anh một phen đánh giá, tên thích làm màu Ryan này không có lấy một phần. Miệng hắn nói đưa cô và Kính Minh về, cô đã chấp nhận trở thành “heo” ngồi xe hắn ta rồi thì chí ít hắn cũng nên giúp thì giúp cho trót, sao không đưa cô về tận nhà đi, sao còn thả cô ở công ti của hắn làm gì! Báo hại hai anh em phải bắt taxi về nhà!
Tên này nhất định là giở trò.
40 Giật mình khỏi trạng thái thất thần, Chi Anh nhận ra bóng dáng cô gái mặc váy đỏ đã biến mất cùng chiếc xe hơi trắng sau ngã rẽ. Tự gõ vào trán mình một cái, đây là lần đầu tiên cô say mê sắc đẹp của một người con gái đấy.