1 Trong một quán bar lớn…. . … Tôi nốc luôn một cốc Brandy mà không cảm thấy gì. Lạ thật đấy nhỉ? Bình thường nếm chút xíu là không biết trời đất gì nữa mà.
2 Tôi dựa hẳn vào người cậu ta vì dù muốn dù không tôi cũng chẳng đủ sức để đứng nữa. Cậu ta có vẻ rất khó khăn khi ôm ghì tôi hay nói chính xác hơn là khi tôi tựa hẳn vào người cậu ta thế này….
3 Cậu ta bối rối nhìn tôi rồi nhìn anh trai, cuối cùng…. . Cậu ta lấy hết can đảm nói:-Cô ấy không phải người như anh nghĩ đâu. Duy cười nửa miệng đá mắt nhìn tôi rồi vỗ tay:-Cô giỏi lắm ! Điều cô muốn hình như được đáp ứng quá nhiều rồi đấy!Tôi không trả lời cũng không nhìn anh ta.
4 Tôi trố mắt nhìn anh…. Không lẽ tôi nhìn nhầm hay sao mà…. Lý Hiển Mạc dường như nhận thấy khuôn mặt biến sắc đến thảm hại của tôi, nên mới dịu giọng nói:-Hà Nhi, cháu làm sao vậy?Tôi cảm thấy miệng mình cứng đờ ra, nhưng rồi tôi cố sức điều chỉnh mình, ha ha, hẳn cái khuôn mặt ngây dại khờ khạo của tôi đang làm anh bật cười trong lòng.
5 Tôi thấy cực kỳ khó chịu…. Lòng tự tôn của tôi bị tổn hại…. Tôi đáng thương đến mức đó àh?Sau khi anh về, tôi ra khỏi nhà trong vô thức và chỉ nghe loáng thoáng tiếng ẹm kêu gào sau lưng….
6 Mạc Duy nhất thời nhìn tôi trân trân, khoảng khắc ấy chỉ kéo dài chừng 1-2s…. Rồi khuôn mặt anh ta tím bầm lại, đôi mắt vằn tia đỏ, tóm lại bây giờ anh ta cực khó coi…….
7 Anh ta đặt mạnh dao nĩa xuống rồi nói:-Nếu hai người không thích tôi sẽ……. “Hai người” ư? Ồ! Giờ anh ta biết nghĩ đến cả tôi đấy àh?Tôi không lên tiếng.
8 Bạch Yến Yến đứng hình nhìn Mạc Duy…. Và……. Yến Yến ôm chầm lấy anh ta, miệng cười tươi rói, nói:-Ôi, cuối cùng em cũng tìm đc một nửa của đời mình rồi! Anh đúng là mẫu người lý tưởng của em!!!!Lần này, đến lượt Mạc Duy đứng hình….
9 Tôi rời khỏi đó rồi mà mặt mày vẫn bừng bừng đỏ mới chết chứ…. Ai cũng nhìn tôi…. . khiến tôi thêm khó chịu…Tôi cảm nhận hình như khi tôi rời đi, tôi thoáng nhìn thấy một nụ cười đáng sợ từ một người mà tôi nghĩ rằng vô hại….
10 Tôi len lén đi vào. Tôi nhìn thấy Huy trong lớp. Lớp tôi hôm nay học cùng lớp cậu ấy…??Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi rất lạ… Và cả cái quay mặt khó chịu khi tôi nhìn cậu ấy nữa?Lại có chuyện gì nữa???Oh my god!!!! Terrible!!!!Tôi khốn khổ suốt cả buổi học để nghĩ xem tôi đã làm sai cái gì nhỉ???Kết quả là chẳng vào được chữ nào mà còn thêm đau đầu nữa!!!-Mạc Huy!- Tôi lớn tiếng gọi ngay khi giáo sư vừa ra khỏi phòng.
11 Nếu hỏi ngày nào mà tôi thấy kinh hoàng nhất, chắc hẳn là hôm nay rồi. Vào một ngày mưa gió, rét buốt k tưởng, gió đập đập vào cửa kính nhà tôi một cách thô bạo, trời tối mịt, và chúng cứ duy trì như thế đến cả buổi tối, khiến tâm trạng tôi chùng xuống một cách thảm hại.
12 Tôi sực tỉnh chạy theo bóng dáng dần xa của Duy…Tôi biết…. Người duy nhất có thể khiến Duy xử sự với tôi thế này là ai…“Huy! Anh xảy ra chuyện gì rồi sao?”Tôi gào lên trong tâm trí….
13 Mãi mãi là bạn. Trọn vẹn ột kết thúc. Tôi cùng Duy đi bộ trên thảm cỏ rộng……Cũng đã 2 năm rồi nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật. -Anh làm gì thế?- Tôi quay đầu lại hỏi Duy khi nhìn thấy anh ấy dừng lại và ngồi xuống thảm cỏ.