Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 188 - 190: Hậu Kiều (3)

Chương trước: Chương 186 187: Hậu Kiều (2)



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh

Chương 188 - 190: Hậu Kiều (3)

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

-Bảo An Quân bị tấn công, chắc chắn trại Hậu Kiều cũng phải chia ra không ít binh lực. Người Đảng Hạng tập hợp tại Bảo An Quân, trại Hậu Kiều tự nhiên trở nên trống trải nên sẽ sơ hở trong việc phòng bị. Chúng ta nhân cơ hội này tấn công, phần thắng chắc chắn sẽ nhiều hơn, đây chính là lý do thứ hai. Vũ Anh ở trại Nhu Viễn cũng đã lâu, hắn biết rõ địa thế của trại Hậu Kiều, để hắn chỉ huy tấn công sẽ có thêm phần nắm chắc, đây là lý do thứ ba.

Cao Kế Long đột nhiên ngắt lời, nói:

-Ngươi nói trại Hậu Kiều sẽ sơ hở trong việc phòng bị, nhưng ngươi làm sao biết được?

Địch Thanh nói:

-Ngay cả thương đội của Chủng Thế Hành cũng có thể đi qua trại Hậu Kiều, thì từ đó có thể thấy được hiện giờ người Đảng hạng thật sự có chút buông thả. Chúng ta có chỗ nào không bằng đám thương đội của Chủng Thế hành đâu?

Cao Kế Long nhìn Chủng Thế Hành một cái, sau một lúc trầm ngâm, lại nói:

-Cứ coi như là nhân thủ của bọn chúng không đủ, chúng ta cũng không có nắm chắc phần thắng trong tay.

Địch Thanh nói:

-Trong mắt của ta, trên đời này chỉ có một loại người tất thắng.

Cao Kế Long truy vấn hỏi:

-Loại người nào?

Địch Thanh lạnh nhạt nói:

-Bất chiến nhân (DG: ý Địch Thanh nói là người không làm gì cả). Thiên hạ nếu thật sự có việc nắm chắc mười phần chiến thắng thì cần gì chúng ta tới chỉ huy?

Vũ Anh có chút lo lắng khi Địch Thanh nói chuyện quá điên cuồng, Cao Kế Long nhìn thật kỹ Địch Thanh hồi lâu mới nói:

-Địch Thanh, ngươi rất điên cuồng đấy.

Địch Thanh nghiêm nghị nói:

-Cao đại ca, đệ không phải điên cuồng mà là cẩn thận. Đệ chỉ muốn đem những binh sĩ này sử dụng một cách hiệu quả nhất, chứ không phải là đi chịu chết một cách vô ích.

Cao Kế Long mỉm cười:

-Ngươi điên cũng tốt, cẩn thận cũng vậy, ta cuối cùng vẫn thích a.

Gã cũng có chút phiền muộn nói:

-Năm đó ta cũng rất điên cuồng, nhưng bây giờ già rồi, đã trở nên nhát gan.

Lại qua một chút, Cao Kế Long vỗ đùi nói:

-Nhưng lần này ta đồng ý với đề nghị của ngươi!

Mọi người vừa mừng vừa sợ, Vũ Anh lập tức nói:

-Cao đại nhân, nếu như tấn công trại Hậu Kiều, ty chức xin được làm tiên phong.

Vũ Anh trước giờ vẫn muốn tấn công trại Hậu Kiều, nhưng đây chỉ là những gì anh ta nghĩ trong đầu. Chỉ có Địch Thanh mới dám đề nghị như vậy, Vũ Anh quả thật không ngờ Cao Kế Long như vậy cũng đồng ý.

Cao Kế Long hít một hơi thật sâu, nói:

-Tốt, muốn đánh thì phải đánh thật mạnh, một trận nhất định phải thắng, bằng không lúc đang đánh nhau sự tình thay đổi thì chỉ e phía Tri Châu gặp bất trắc.

Hắn thầm nghĩ, Đại Tống xưa nay đều lấy văn chế võ, mỗi lần võ tướng lãnh binh đi nơi nào cũng đều phải thông báo rõ ràng, bằng không nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì có khả năng bị chụp mũ tạo phản. Lần này lâm trận thay đổi, chuyện này có thể coi là lớn, cũng có thể coi là nhỏ. Thoáng nhìn qua Địch Thanh và Vũ Anh hai kẻ đầy nhiệt huyết, trong lòng Cao Kế Long thầm than, mình già rồi, lá gan cũng nhỏ lại. Đánh thì đánh, sợ quái gì, cùng làm thì bỏ luôn vị trí Kiểm Hạt, về quê dưỡng lão!

Nghĩ như vậy, Cao Kế Long trầm giọng nói:

-Vũ Anh, ngươi đối với trại Hậu Kiều quen thuộc nhất, hành động lần này tất cả mọi hậu quả do ta gánh chịu. Ngươi có kế sách gì để tấn công không?

Tinh thần Vũ Anh run lên, anh ta lo lắng nhất chính là tự tiện làm chủ, rảnh rỗi kiếm chuyện làm. Nghe Cao Kế Long tự mình lãnh trách nhiệm, sĩ khí đại chấn nói:

-Theo ta được biết, trại Hậu Kiều lúc này có hai huynh đệ Dã Lợi Trảm Sơn và Dã Lợi Trảm Xuyên trấn thủ. Hai huynh đệ này đều cực kỳ dũng mãnh, cần phải chú trọng đối phó.

Cao Kế Long thở phào nhẹ nhõm, lầm bầm nói:

-Không phải Dã Lợi Trảm Thiên sao? Vậy là tốt rồi.

Mọi người nghe thấy tên của Dã Lợi Trảm Thiên thì ai nấy trong lòng rét run.

Địch Thanh lầm bầm:

-Dã Lợi Trảm Thiên? Đáng tiếc gã không ở đây.

Hắn thấy sắc mặt mọi người có chút lo sợ khi nghe đến cái tên này thì bất giác trong lòng lại có một cỗ chiến ý dâng lên.

Hắn rất muốn đấu một trận với Dã Lợi Trảm Thiên.

Địch Thanh đã từng nghe nói tới Dã Lợi Trảm Thiên, một năm nay, hắn thật sự đã có nhiều hiểu biết về thế lực của Nguyên Hạo, cũng đã sớm không còn là tên ngốc mơ mơ hồ hồ Địch Thanh kia nữa rồi.

Trong Long Bộ Cửu Vương thì gia tộc Dã Lợi đã có tới ba người. Hai người Long Bộ Dã Lợi Vương – Dã Lợi Ngộ Khất, Thiên Đô Vương – Dã Lợi Vượng Vinh lúc này đang trấn thủ Hoành Sơn, là vì phòng ngừa họa lớn từ quân Tống. Mà Dã Lợi Trảm Thiên có biệt hiệu là La Hầu Vương lại là một người cực kỳ thần bí trong Cửu Vương. Nghe nói gã vốn là cao thủ của Tu La Bộ, nhờ cuộc tấn công Cao Xương và bộ tộc Hồi Hột nên hắn liên tiếp lập chiến công, rồi tiếp đó trong sự nghiệp xưng bá con đường tơ lụa của Nguyên Hạo một lần nữa lại lập thêm nhiều chiến công hiển hách, lúc này mới có thể gia nhập vào Long Bộ, thế nhưng lại có rất ít người gặp qua Dã Lợi Trảm Thiên.

Cao Kế Long hiển nhiên cũng đã nghe nói tới tiếng tăm của Dã Lợi Trảm Thiên, cũng biết được tam vương của gia tộc Dã Lợi kia rất lợi hại, thế nên gã cũng không quá mức lo lắng khi không đụng phải ba kẻ trên.

Chỉ thoáng cái Vũ Anh đã trải ra trên mặt đất bản đồ địa hình của trại Hậu Kiều, nói:

-Trại Hậu Kiều dựa vào núi mà dựng lên, nếu muốn tấn công trại Hậu Kiều thì bình thường phải tấn công bằng đường chính, đường này mặc dù có chút rộng rãi nhưng phòng bị tất nhiên rất nghiêm ngặt. May mắn là trước đây ta đã từng phái người thăm dò, nên biết còn có một con đường nhỏ khác, rất hẻo lánh, có thể tấn công từ bên sườn của trại Hậu Kiều…

Chủng Thế Hành vốn từ nãy giờ vẫn trầm mặc, nghe vậy liền nói:

-Chỉ có hai con đường sao? Ta thật ra còn biết một con đường thứ ba đó.

Mọi người hơi chấn động, cùng lên tiếng hỏi:

-Con đường thứ ba ở chỗ nào?

Chủng Thế Hành nói:

-Cái này ấy, có một lần khi ta ở đình Quan Thiên của trại Hậu Kiều thì phát hiện một đường mòn, có thể trực tiếp đi lên đỉnh núi của trại Hậu Kiều.

Cao Kế Long rất là kinh ngạc, quát hỏi:

-Chủng Thế Hành, ngươi tại sao lại đến trại Hậu Kiều? Ngươi tại sao lại biết rõ ràng tình hình bên trong của bọn chúng như vậy? Ngươi câu kết với phiên bang phải không?

Chủng Thế hành liền kêu oan:

-Cao đại nhân, mấy năm nay quan hệ giữa Đại Tống và người Đảng Hạng vốn không tệ, trước kia ta từng đến trại Hậu Kiều để giao nhận hàng nên mới biết.

Cao Kế Long hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ tên Chủng Thế Hành này cũng có vài phần tâm cơ, triều đình đối với y như thế, y lại vẫn lưu ý tới địa hình của người Đảng Hạng? Ôi…người có lòng với triều đình thì nhiều, mà đất dụng võ cho người ta thì lại quá ít.

Sau một lúc, Cao Kế Long liền bỏ qua ý nghĩ này, định ra sách lược nói:

-Đã có ba con đường, chúng ta sẽ từ ba hướng tấn công. Lão phu dẫn người chủ công phía trước mặt trại Hậu Kiều. Vũ Anh, ngươi mang hai trăm binh sĩ tinh nhuệ, từ bên sườn đánh qua, cố gắng cùng ta nội ứng ngoại hợp công phá trại Hậu Kiều. Địch huynh đệ, ngươi dẫn một bộ phận đi theo Chủng Thế Hành theo con đường thứ ba lên núi, ta ở đây có rất nhiều hỏa tiễn, ngươi hãy đem theo hết đi, đồng thời chọn lựa những thủ hạ giỏi về leo núi cùng nhau lên đỉnh núi phía sau trại Hậu Kiều. Đến lúc đó, ngươi sẽ dùng hỏa tiễn đốt trại, phối hợp với Vũ Anh mà hành sự. Các người có gì không hài lòng với sự phân phó của ta không?

Tinh thần của Vũ Anh, Địch Thanh đều tỉnh táo lại, cùng hô lớn:

-Tốt!

Chủng Thế Hành nói:

-Ta có điều không hài lòng.

Cao Kế Long liếc xéo Chủng Thế Hành nói:

-Ngươi có gì thì mau nói, có rắm thì mau phóng đi.

Vẻ mặt Chủng Thế Hành đau khổ nói:

-Ngươi để cho ta dẫn đường, vậy muối mỏ của ta làm sao bây giờ?

Mọi người không ngờ lúc này Chủng Thế Hành lại nói ra việc đó, Cao Kế Long vừa bực lại vừa buồn cười nói:

-Ta mua muối mỏ của ngươi với giá thị trường, xem như là cung cấp cho binh sĩ.

Chủng Thế Hành hoảng sợ, kêu lên:

-Ta thiên tân vạn khổ mời người vận chuyển muối từ tây bắc tới đây, nếu bình thường phải được gấp bội ấy chứ. Ngươi mua theo giá thị trường thì ta đây lỗ đến không còn quần lót mà mặc sao?

Cao Kế Long nhìn đôi giày rách nát dưới chân Chủng Thế Hành, lẩm bẩm nói:

-Ta rất hoài nghi, ngươi có mặc quần lót hay không nữa là?

Mọi người muốn cười nhưng chỉ đành cố nén nhịn, Chủng Thế Hành xòe năm ngón tay, cười mỉa nói:

-Cao đại nhân, người xem ta vất vả như vậy, hay là ngươi mua với giá gấp năm lần thị trường nhé?

Thấy Cao Kế Long không nói gì, Chủng Thế Hành nhịn đau rút lại ngón tay cái, nói:

-Gấp bốn lần nhé? Ta nói đến vậy rồi, hơn nữa còn phải dẫn đường cho các ngươi nữa mà.

Cao Kế Long lười dông dài, nói:

-Gấp hai, nói thêm nữa, ta một đồng cũng không trả cho ngươi.

Trên mặt Chủng Thế Hành lộ vẻ đau đớn như bị cắt mất miếng thịt, thở dài một hơi, lầm bầm nói:

-Ôi…người tốt chịu thiệt a.

Lập tức mọi người ước định canh ba đêm nay tấn công trại, lấy tiếng trống hỏa hoa làm ám hiệu tấn công. Đầu tiền Vũ Anh, Địch Thanh đi tuyển binh sĩ, Địch Thanh vẫn lựa chọn sử dụng đám thủ hạ Tân Trại của mình, sau một lúc nghỉ ngơi, đợi cho hoàng hôn buông xuống, mọi người bắt đầu chia ra xuất phát.

Chủng Thế Hành kéo lê đôi giày rơm của mình, dọc đường đi yn không ngừng than ngắn thở dài, trông có vẻ vẫn còn đau lòng vì vụ mua bán lúc nãy.

Suốt nửa đoạn đường, Địch Thanh đều trầm mặc, không hề giống như Chủng Thế Hành than ngắn thở dài, nhưng đột nhiên hắn nói:

-Chủng lão trượng… cung tiễn của lão lần trước vẽ, rất có đạo lý…

Chủng Thế Hành khinh thường nói:

-Có đạo lý thì có tác dụng gì đâu? Rất nhiều chuyện không phải cứ có đạo lý là hiểu được. Nói thí dụ như ta đây, cực khổ đem muối mỏ vận chuyển bộ dễ dàng lắm à? Một câu của Cao Kế Long liền đem bao nhiêu vất vả của ta đổ đi sạch sẽ giống như nước đổ lá khoai vậy.

Địch Thanh buồn cười nói:

-Cao đại ca không phải là người không nói đạo lý như vậy đâu. Nếu như lão không muốn bán cho huynh ấy, chuyện này…ta có thể nói với huynh ấy trả lại toàn bộ muối mỏ cho lão.

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, Chủng Thế Hành cũng không phải loại con buôn như vậy, có lẽ…hắn làm bộ keo kiệt là để che đậy bản thân?

Chủng Thế Hành kích động vạn phần, chụp ngay lấy tay Địch Thanh, vội vàng nói:

-Lời ngươi nói là thật chứ?

Địch Thanh cười nói:

-Ta lừa lão làm gì? Đúng rồi, con đường lên núi kia đi được không? Có người canh giữ hay không?

Chủng Thế Hành nói:

-Vậy muối mỏ của ta bao giờ trả lại?

Địch Thanh nghe Chủng Thế Hành trả lời không đâu vào đâu, không kìm được phải nhíu máy, thở dài nói:

-Ta cuối cùng phải sống sót trở về thì mới có thể nói vài câu tốt đẹp với Cao đại ca. Người không cần thắp hương cầu nguyện cho ta không chết, nhưng cuối cùng cũng phải cố gắng không cho ta đi chết phải không?

Chủng Thế Hành nghe xong, sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình, cười làm lành nói:

-Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho người đi chết, ta làm sao bỏ được tiền tài của mình chứ? Con đường kia cực kỳ bí mật, ngươi đi theo ta rồi sẽ hiểu.

Chủng Thế hành nói có vẻ thần bí, nhưng từ trực giác của mình, Địch Thanh biết Chủng Thế Hành sẽ không hại hắn, nên hắn nhẹ nhàng buông bỏ phiền muộn trong đầu. Đột nhiên sắc mặt của Chủng Thế Hành hiện lên một tia quỷ dị, thấp giọng hỏi:

-Ngươi thật sự đang tìm Hương Ba Lạp?

Tim trong ngực Địch Thanh nhảy dựng lên, hắn quay sang nhìn khuôn mặt bóng loáng của Chủng Thế Hành, thầm nghĩ chính mình lúc trước làm sao lại bị y lừa, lại khó hiểu tại sao da mặt Chủng Thế Hành lại dày như vậy, đến lúc này mà y còn có thể nói vậy được?

-Ta muốn tìm không phải là hương bái lạt. (DG: ĐT cố tình phát âm khác đi)

-Ta biết ngươi không phải tìm hương bái lạt.

Chủng Thế Hành như đang nhìn một con dê béo đợi làm thịt:

-Lần này đúng là Hương Ba Lạp, đoạn thời gian trước, có một người họ Tào nói hắn có một tấm bản đồ Hương Ba Lạp. Hắn vì thiếu tiền xài nên đã bán cho ta. Ngươi cũng biết, mua con cưa ta còn có hứng thú chứ mua địa đồ thì ta chả ham. Nếu như đó là thứ ngươi muốn, thì có thể tới chỗ ta mua.

Địch Thanh nhìn khuôn mặt bóng loáng kia, lạnh lùng hỏi:

-Ngươi muốn bao nhiêu tiền?

Chủng Thế Hành vui mừng, có lẽ là hết sức vui mừng, y vươn ba ngón tay nói:

-Chúng ta cũng coi như quen biết, không cần nhiều, chỉ cần 20 lượng vàng, thế nào?

Địch Thanh nhìn đầu ngón tay của y, hận không thể chặt đi một đầu ngón tay, nói:

-Ngươi thấy ta giống như người có thể lấy ra 20 lượng vàng sao?

Nếu là vài ngày trước, hắn nhất định sẽ đi kiếm tiền mua đồ, nhưng hiện tại hắn chỉ sợ bị Chủng Thế Hành bán, làm sao còn vì Chủng Thế Hành mà đi kiếm tiền được nữa.

Chủng Thế Hành ngượng ngùng thu tay về, nói:

-Ngươi có tiềm lực mà. Ta xem ngươi hoàn toàn có thể trả được số tiền đó, nếu người thích, ta sẽ cho ngươi mua lại trước, ngươi từ từ trả cũng được.

Địch Thanh chuyển đề tài nói:

-Đợi ta còn sống trở về rồi nói sau. Hiện tại đã gần đến trại Hậu Kiều, con đường mà ngươi nói ở đâu?

Chủng Thế Hành giơ tay chỉ về phía xa xa nói:

-Đi qua mảnh rừng kia là đến.

Y bước vội vài bước, liền mang Địch Thanh tới trước một dãy núi, nói:

-Địch Thanh, từ bên này leo lên, có thể dẫn thẳng tới đình Quan Thiên của trại Hậu Kiều.

Địch Thanh nhìn về phía trước, thấy núi như vắt ngang, mỏm núi dốc đứng nguy hiểm, lại thêm cây cỏ um tùm, căn bản không có đường leo lên. Hắn cau mày nói:

-Cái này mà cũng gọi là đường à, con người có thể trẻo lên phía trên sao?

Địch Thanh thầm nghĩ nếu để chính mình leo lên thì cũng có thể miễn cưỡng làm được, nhưng đám thủ hạ chỉ e không thể.

Chủng Thế Hành nói:

-À…đương nhiên không phải chỗ này rồi.

Khẽ mỉm cười, y đem mọi người di chuyển tới một mặt nghiêng của một đoạn núi, lúc này hai mắt Địch Thanh tỏa sáng, hắn thấy rõ một con đường nhỏ bị kẹp ở giữa vách núi, mặc dù con đường này cũng là đất đá lởm chởm, nhưng không có cỏ dại hay dốc đứng như trước, nếu từ đây leo lên thì khó khăn giảm đi rất nhiều.

Trong lòng Địch Thanh vui vẻ, Cát Chấn Viễn vẫn đi theo Địch Thanh nãy giờ, đột nhiên nghi ngờ nói:

-Chủng lão trượng, con đường này chẳng lẽ người khác không biết sao? Người Đảng Hạng nếu đã biết mà bố trí mai phục bên trên thì bọn ta chết không có chỗ chôn rồi.

Địch Thanh rùng mình, hắn biết lo lắng của Cát Chấn Viễn không phải là không có nguyên nhân.

Chủng Thế Hành thản nhiên nói:

-Ta chỉ phụ trách mang các ngươi tới đây, cũng không có đảm bảo có nguy hiểm hay không. Tin hay không là tùy các ngươi.

Địch Thanh tiến lên một bước, cẩn thận quan sát con đường mòn kia, ánh mắt hắn chợt lóe lên nói:

-Nhìn núi đá nơi này bị thiếu mất một góc, hơn một nửa là bị nước cuốn trôi từ lâu. Chẳng lẽ nơi này trước đây là một thác nước, bởi vì nguồn nước cạn kiệt, thác nước biến mất nên lúc này mới có con đường này? Nói như vậy, con đường nhỏ này thật sự bí mật, nếu không quen thuộc nơi này chắc chắn không thể nghĩ ra lại có một con đường để lên núi như vậy!

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: “Chủng Thế Hành người này… quả thật là người có lòng, chỉ sợ cho dù là thám tử cũng không bằng y. Y dụng tâm như vậy, chẳng lẽ là vì việc buôn bán sao?”

Mọi người vừa nhìn đều cảm thấy lời vừa rồi của Địch Thanh rất có lý.

Ánh mắt Chủng Thế Hành lộ vẻ tán thưởng, y ngáp một cái, lẩm bẩm nói:

-Địch chỉ huy, còn lại phải trông vào ngươi đó. Ngươi nhớ nhé, ngươi còn phải quay về giúp ta lấy lại muối mỏ đó.

Dứt lời này, y liền thoáng cái rời đi, rất nhanh biến mất vào trong bóng tối.

Địch Thanh lập tức ra lệnh cho mọi ngườil ấy cây khô quấn vào người, rồi bản thân hắn cũng lấy một cây buộc lên, tự mình đi đầu. Thấy mọi người đã chuẩn bị thỏa đáng, lúc này hắn mới trầm giọng nói:

-Lần này tấn công bất ngờ, mặc dù có con đường mòn này, nhưng nếu trên đường bị đối phương phát hiện thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng không thể hiệp trợ Cao đại nhận phá trại mà liên lụy đến trăm ngàn binh sĩ, vậy thì có chết trăm lần cũng không đủ. Bởi vậy dọc theo đường mòn, phải tuyệt đối im lặng, ngàn khó vạn hiểm cũng phải cắn răng chịu đựng, hiện tại ai không muốn leo lên thì còn có thể rời đi.

Mọi người không ai lùi lại, ngược lại tất cả còn tiến lên một bước.

Dãy núi hiểm trở đã chìm vào trong bóng tối, đêm đến khiến cho dãy núi trở nên lành lạnh. Địch Thanh mãnh liệt nhìn đám thủ hạ, gật đầu nói:

-Tốt lắm, xuất phát!

Địch Thanh đi trước dò đường, phía sau là Liêu Phong rồi Cát Chấn Viễn, Tư Mã Bất Quần ở giữa phối hợp tác chiến, Lỗ Đại Hải đi đoạn hậu. Mọi người nối đuôi nhau thành một hàng dài, từ con đường hình thành do thác nước xói mòn, chậm chạp hướng đỉnh núi leo lên.

Địch Thanh rất cẩn thận, hắn tận lực không làm rơi đá từ trên rơi xuống, nhưng con đường này do bị nước xói mòn tạo ra, cả đường đều là nham thạch, mọi người tuy đã cố hết sức tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy tảng đá từ trên rơi xuống, nhìn rất đáng sợ.

Mọi người trèo lên một mạch, lại nghỉ một lúc, Địch Thanh chỉ là lưu ý động tĩnh của đỉnh núi. Cảm giác của hắn nhạy bén, nhưng trước sau vẫn không phát hiện có điểm nào khác thường trên đỉnh núi, hắn thầm nghĩ Chủng Thế Hành nói quả thật không sai, Đại Tống đã lâu không cùng người Đảng hạng khai chiến, chưa cần nói tới chỗ sau núi này, cho dù là ngay phía trước trại Hậu Kiều thì chỉ sợ cũng phòng bị thưa thớt.

conem_bendoianh

Loading...

Xem tiếp: Chương 191-195: Tu La

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Night Of Love (Đêm Tình Yêu)

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 11


Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 42


Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50