Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 191-195: Tu La

Chương trước: Chương 188 - 190: Hậu Kiều (3)



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh

Chương 191-195: Tu La

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

Do nguồn dịch truyện tách chương ra nên có số chương sai lệch rất lớn nhưng mình đã kiểm tra nội dung truyện đều trùng khớp,

Người Đảng Hạng căn bản không thể nghĩ rằng Đại Tống sẽ có dũng khí phản công!

Khó khăn lắm mới lên được tới đỉnh núi, Địch Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên hắn nghe được một tiếng hô nhỏ, liếc qua liền thấy Cát Chấn Viễn một cước đã giẫm nát lớp phong hóa trên tảng đá khiến tảng đá bất ngờ rơi xuống. Một tay Cát Chấn Viễn chụp vào khoảng không, khó khăn lắm mới hướng dưới chân núi ngã xuống. Phía sau hắn còn kéo theo một chuỗi người, chỉ cần Cát Chấn Viễn kéo động, nói không chừng tất cả đều rớt xuống!

Địch Thanh kinh hãi, lập tức một đao cắt đứt dây mây khô trên người, thân hình linh hoạt như vượn phóng tới, một phát bắt được cánh tay của Cát Chấn Viễn. Tay còn lại của hắn đột nhiên rút đao, cắm sâu vào bên trong núi đá.

Tia lửa bắn ra tứ phía, trường đao vạch lên nham thạch phát ra những âm thanh két két rợn người.

Cát Chấn Viễn lúc này cũng đã ngừng lại được đà té xuống, trên trán mồ hôi túa ra, mặt đầy xấu hổ nói:

-Địch chỉ huy, ta đáng chết…

Bỗng dưng gã nhìn thấy trong mắt Địch Thanh xuất hiện vẻ kinh hãi khi nhìn ra xa, nhưng rồi trong mắt Địch Thanh lại toát ra sự lạnh lẽo khôn cùng.

Cát Chấn Viễn rùng mình, theo ánh mắt của Địch Thanh nhìn lại, chỉ thấy thật sâu trong bóng đêm không nhìn rõ được gì, không hiểu vì sao Địch Thanh lại hoảng sợ như vậy.

Trái tim Địch Thanh đập liên hồi, chẳng qua hắn đang nghĩ: “Vừa rồi rõ ràng mình nhìn thấy trên vách núi có một bóng dáng xẹt qua, dường như là bóng người. Loại núi hoang này tại sao có thể có người ở đây, hơn nữa khinh công của người nọ rất cao minh. Hắn hơn phân nửa đã phát hiện hành tung của bọn ta! Người nọ là ai?”

Địch Thanh chỉ ngơ ngẩn trong chốc lát, thấy đám đông đều đang hướng mắt nhìn mình liền quả quyết nói:

- Lên núi!

Hắn phải xông lên đỉnh núi, bất kể bóng người đó là ai, kể cả đó là người Đảng Hạng của trại Hậu Kiều, muốn điều động nhân lực tới cũng cần thời gian, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian trước người đó!

Huống hồ, chưa chắc người đó chưa chắc đã là người Đảng Hạng, bởi vì người Đảng Hạng không cần phải đi đường này. Người đó bí mật tới đây, cũng không hẳn là bằng hữu của người Đảng Hạng.

Mọi người không chần chừ nữa, ra sức leo lên núi, khi tới gần đỉnh núi, Địch Thanh đột nhiên khoát tay chặn lại, ý bảo mọi người nấp đi. Đám đông rùng mình, lần lượt đứng nép vào vách núi, láng máng nghe thấy tiếng người nói theo gió thu vọng tới, nhưng không rõ lắm.

Thính lực của Địch Thanh rất nhạy bén, nghe ra có hai người đang ở trên đỉnh núi, trong lòng hơi kinh sợ, thầm nghĩ lẽ nào kẻ địch đã phát hiện ra tung tích của mình nên mới phục kích trên đỉnh núi?

Chỉ nghe thấy một người nói:

- Ngươi không có việc tới đây làm gì?

Một người khác đáp:

- Ban nãy ta nghe thấy phía sau núi có tiếng động khác thường nên mới tới xem.

Người lúc trước tiếp lời:

- Xem cái quỷ ấy, chỉ sợ nơi này quỷ cũng không dám tới.

Đối phương nói:

- Ngươi hiểu cái quái gì, La Hầu Vương dặn dò chúng ta mấy hôm nay phải cẩn thận một chút.

Địch Thanh nghe đến đây chợt giật mình, nghĩ chắc người Đảng Hạng vẫn không biết hắn đã tới. Đồng thời lại có chút ngạc nhiên: “La Hầu Vương? Đó chẳng phải là Dã Lợi Trảm Thiên sao! Lão đã tới trại Hậu Kiều rồi ư? Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người này thì Dã Lợi Trảm Thiên đã tới từ lâu rồi, nói vậy, bóng người ban nãy không phải lão.

Đột nhiên hắn thấy có gì đó kỳ lạ, Nguyên Hạo tự xưng là Đế Thích Thiên, tên La Hầu Vương này gọi cái gì mà Dã Lợi Trảm Thiên, lẽ nào không sợ vận xui khi tiếp xúc với Nguyên Hạo sao?

Hai người trên đỉnh núi vẫn còn đang nói chuyện, người đầu tiên nói:

- Ngươi nói cũng đúng, đi loanh quanh cuối cùng thấy tên La Hầu Vương đó mạnh thật. Ngươi nói xem… sao ta thấy La Hầu Vương chẳng giống người trong Long bộ gì cả, trái lại giống sát tinh từ trong A Tu La bộ?

Đối phương hừ mũi coi thường:

- Ngươi thì hiểu cái gì, lão vốn là La Hầu trong A Tu La bộ, nhờ lập chiến công nên được thăng lên Long bộ…

Địch Thanh chưa nghĩ được gì nhiều thì đã nghe thấy một tiếng “phụt” long trời lở đất từ xa, một đường ánh sáng lóa mắt bay lên trời, dừng lại trong giây lát rồi rơi xuống đất như đèn hoa rực rỡ theo dải ngân hà.

Tiếp đó, phía trại Kiều Trại cũng vang lên tiếng trống rung trời, loáng cái, ngân bình bị phá vỡ, đao thương hỗn loạn.

Cao Kế Long phát tín hiệu, bắt đầu tấn công trại!

Địch Thanh không chờ lâu nữa, lách mình như con vượn, nhanh nhẹn leo lên đỉnh núi, hai tên kia nghe thấy niếng nổ lớn, đang kinh ngạc thì thấy một bóng đen đến trước mặt bèn quát lớn:

- Ai thế?

Địch Thanh rút đao, một đao chém hai nhát đã kết liễu hai tên kia, thấy đám đông đã ào ào leo lên đỉnh núi, hắn quát khẽ:

- Theo ta xông lên!

Cao Kế Long dẫn đầu gây rối ở trại trại, Địch Thanh như hẹn đã tới đỉnh núi sau trạitrại, còn trong thời khắc đó Vũ Anh cũng đã phát động tấn công mạnh mẽ vào cánh sườn của trạitrại.

Vũ Anh là người trạitrại Nhu Viễn, từ lâu đã chuẩn bị sẵn để ra tay với trại Hậu Kiều của người Đảng Hạng, vì thế khá quen với các trạm gác ngầm địa hình ở trại Hậu Kiều.

Địch Thanh nói không sai, mấy năm gần đây, lão hổ cũng có khi ngủ gật, người Đảng Hạng gấp rút tấn công Bảo An Quân, nhưng không ngờ quân Tống còn có dũng khí cắn trả lại.

Trại Kiều Trại nhìn bề ngoài tưởng vững chắc không gì phá nổi, nhưng hóa ra lại không được cảnh giới nghiêm ngặt như Vũ Anh tưởng tượng. Gã dẫn thuộc hạ tranh thủ đêm khuya mai phục, không lâu sau đã tiêu diệt được mấy trạm gác ngầm ở cánh sườn của trại.

Khi Cao Kế Long phát tín hiệu, Vũ Anh đang dừng lại ở nơi không xa của trạm gác cuối cùng.

Đây không phải trạm gác ngầm, mà được công khai. Ở đó có bắc ba đài cao hơn một trượng bằng gỗ, trên đó là ba người Đảng Hạng có trách nhiệm quan sát động tĩnh xung quanh.

Trạm gác ngay gần trại Hậu Kiều, nhưng chính trạm này lại khiến Vũ Anh không thể tiến gần thêm bước nào nữa, gã không thể đồng thời giết cả ba người mà không để bọn chúng ra hiệu cảnh báo được.

Vũ Anh hơi do dự, đúng lúc đó, một đường pháo hoa vụt lên trên trời, Vũ Anh lập tức quyết định cứ xông vào. Ba người trên đài cao nhanh chóng phát hiện ra hành động của đám Vũ Anh, liền thổi còi báo hiệu, nhưng tiếng cảnh báo vừa cất lên thì đám Vũ Anh đã tới bên dưới đài cao, rút đao ra chặt.

Đài cao đổ sập, ba tên trên đó lăn xuống, quân Tống đã giết ba tên này như thái rau bổ dưa, sau đó lập tức lao vào trong trại. Mấy tên lính Đảng Hạng tuần tra lao tới trước mặt quát lớn:

- Ai đó?

Vũ Anh không đáp lại, chỉ vung tay lên, mọi người ào ào xông vào. Chẳng mấy chốc đã giết chết mười mấy tên.

Đám đông tắm máu, hăng hái chiến đấu, ý chí sục sôi như cuồng phong gió bão.

Hai trăm người mà Vũ Anh kéo theo lần này đều chiến đấu mấy năm ở tuyến ngoài cùng biên thùy, không phải là những kẻ tầm thường, trong khi đó người Đảng Hạng không dựa vào phi ngựa thì giống như thiếu mất một chân. Có thể thấy, quân Tống tạm thời đang ở thế thượng phong.

Hai phía của trại Hậu Kiều đều có địch, dù người Đảng Hạng hung hãn nhưng lúc nhất thời cũng sẽ mất chừng mực. Người Đảng Hạng từ lâu đã quen với việc người Tống chặn tấn công trong thành lũy, giờ bị người Tống đánh giết vào tận trại, đây đúng là lần đầu tiên từ xưa đến nay.

Vũ Anh đã xuyên vào trại Hậu Kiều như một thanh đao sắc nhọn, tăng thêm lực quấy nhiễu, muốn đâm thấu tim của trại Hậu Kiều.

Nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa vang lên như tiếng sấm cuồn cuộn.

Vũ Anh giật mình, ngước mắt nhìn ra xa, thấy trên những con đường rộng rãi của trại đã có mấy trăm kỵ binh lao tới. Xu thế mãnh liệt cuồng bạo, khiến mọi người dấy lên cảm giác khó có thể địch nổi.

Vũ Anh thấy thế, biết đám người này là quân Đảng Hạng đi cứu viện trại Hậu Kiều, gã bèn quát khẽ:

- Tránh!

Đám đông quân Tống tránh được sự tấn công sắc bén, vọt ra ngoài ở bên cạnh doanh trại, dựa vào các chướng ngại vật để né kỵ quân. Mấy trăm kỵ binh thấy tình hình ở đây, lập tức một người kêu lên:

- Trảm Xuyên, ngươi ra trước trại đi, đám người này giao cho ta xử lý.

Người đó lông mày rậm, vai rộng lưng tròn, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn như sắp nổ tung.

Một người đáp:

- Vâng!

Người này trông rất vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo cực kỳ hung hãn, liếc nhìn quân Tống với vẻ khinh miệt rồi lao ra ngoài đầu trại.

Vũ Anh đã nhận ra, hai người đó chính là tướng lĩnh của trại Hậu Kiều – hai huynh đệ Dã Lợi Trảm Sơn và Trảm Xuyên.

Huynh đệ Dã Lợi biết người Tống tấn công trại nên lập tức xuất binh chi viện. Tuy nhiên rất nhiều người ở trại Hậu Kiều tới Bảo An Quân bắt người cướp của, trước mắt có chưa đến hơn một nghìn người canh giữ ở đây, tình hình phía đầu trại rất căng thẳng, vì thế hai huynh đệ coi việc chi viện đầu trại là quan trọng nhất.

Dã Lợi Trảm Xuyên vừa đi, dẫn theo hầu hết lực lượng, chỉ để lại mấy chục người đón địch. Trong lòng Vũ Anh khá vui mừng, thấy một kỵ binh lao tới, gã liền lắc nhẹ người tránh vào sau thân cây, tên kỵ binh đó hơi chần chừ một lát rồi mới chạy vòng quanh đuổi bắt, Võ Anh tung người lên, một thương đâm trúng cổ họng của địch thủ.

Một chiêu của Vũ Anh đã hạ được đối thủ, nhưng trong lòng gã lại kinh sợ, bởi vì phía sau vọng đến tiếng kêu thảm thiết của hai quân Tống. Vũ Anh quay đầu chỉ thấy Dã Lợi Trảm Sơn tay cầm khảm đao, chém liên tiếp vào hai tên lính.

Có một tên lính Tống không sợ chết, phi thân lên trước, trường thương đâm mạnh vào cổ con ngựa mà Dã Lợi Trảm Sơn đang cưỡi. Vũ Anh dồn lực dưới chân lao về phía Dã Lợi Trảm Sơn, gã nhận ra tên lính Tống ứng chiến đó tên là Tằng Công Minh, vốn là cao thủ trại Nhu Viễn, giỏi đơn câu thương, từ trước đến nay vô cùng dũng mãnh.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Dã Lợi Trảm Sơn rất tinh xảo nên đã tránh được một thương của Tằng Công Minh. Trường thương đột ngột chuyển hướng, đâm ngược lên như rắn độc cắn vào lồng ngực của Dã Lợi Trảm Sơn.

Dã Lợi Trảm Sơn tung đao chém mạnh, tiếng gió rít như sấm rền.

Tằng Công Minh giật mình, trường thương của hắn biến ảo, vốn có hậu chiêu, cho rằng Dã Lợi Trảm Sơn sẽ chặn lại, hy vọng nhân cơ hội móc lấy trường đao của đối thủ, trói chặt y lại, không ngờ trường đao của đối thủ đến quá nhanh. Tằng Công Minh biết đơn câu thương không thể móc được nên đành quét ngang, mong rằng sẽ đỡ được đao này.

Chẳng ngờ Dã Lợi Trảm Sơn xuất đao vừa nhanh vừa sắc bén, thế như chẻ tre, trường đao chém lên cán thương, chỉ thấy vang lên một tiếng “cạch”. Tằng Công Minh không kịp tránh đã bị chém đứt đôi cùng với trường thương.

Vũ Anh vừa sợ vừa giận liền lao tới trước mặt Dã Lợi Trảm Sơn. Dã Lợi Trảm Sơn nở nụ cười khinh miệt trên khóe miệng, trường đao chuyển hướng bất ngờ đã chặn trước cổ của Vũ Anh. Tên này ra tay nhanh, trường đao múa may như chớp, nhanh không tả nổi.

Vũ Anh rụt đầu lắc mình, đột nhiên xuyên xuống dưới bụng ngựa. Tiếp đó chiến mã đau đớn rên lên, dựng đứng rồi ngã xuống đất. Hóa ra một thương của Vũ Anh đâm trúng bụng ngựa, ép Dã Lợi Trảm Sơn ngã ngựa trước.

Dã Lợi Trảm Sơn nổi điên, không đợi ngựa ngã đã phi thân lao lên, trường đao múa may quay cuồng như chớp.

Vũ Anh lại né người, đao kia đâm mạnh lên tảng đá to trên mặt đất, đá nứt ra. Vũ Anh lùi lại, gã chợt nhận thấy, hóa ra Dã Lợi Trảm Sơn khi không có ngựa còn lợi hại gấp mười lần so với khi ở trên lưng ngựa, Vũ Anh chống đỡ không nổi!

Vũ Anh lùi, trường đao đuổi chém, ánh đao sáng lóa, Vũ Anh xem ra đã mất tự tin phản kích lại.

Gã cứ lùi mãi, bỗng lưng dựa vào cây đại thụ, không còn đường nào để lui.

Dã Lợi Trảm Sơn lại vung đao lần nữa trong tiếng thét gào, một đao đã gần chém thân cây mà Vũ Anh đang đứng cạnh thành hai đoạn! Y đã nhận ra, chủ tướng tập kích trại lần này chính là Vũ Anh, chém tướng trước trận, sau đó giết hơn trăm quân Tống.

Trong lúc đó, mấy bóng đen nhảy lên, phút chốc đã trói được phần bụng, thắt lưng, hai cánh tay và hai chân của Dã Lợi Trảm Sơn. Y ngẩn ra, trường đao vì thế bị dừng lại trong giây lát.

Vũ Anh bất ngờ phản kích, một đòn được bắn mạnh ra như mũi tên. Trường thương trên tay đâm thật sâu vào lồng ngực Dã Lợi Trảm Sơn.

Dã Lợi Trảm Sơn tức giận gầm lên một tiếng, toàn thân rung bần bật, dây thừng đứt tung, y dồn toàn bộ khí lực để vung đao!

Trường đao dán chặt và chém xuống cánh tay của Vũ Anh, máu tươi bắn tung tóe.

Vũ Anh ngã lăn một vòng tại chỗ, lùi lại phía sau một chút, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, gã bị thương ở cánh tay, nhưng dù sao vẫn đã giết được Dã Lợi Trảm Sơn!

Vũ Anh tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát, gã rút lui là muốn dụ Dã Lợi Trảm Sơn vào tròng.

Sáu quân Tống đã cầm dây móc trong tay mai phục bên cạnh gốc cây từ lâu, khi Dã Lợi Trảm Sơn cho rằng Vũ Anh không thể đánh trả, đang đắc ý trong lòng thì lập tức sáu tên này trói chặt lấy Dã Lợi Trảm Sơn. Tuy nhiên bọn chúng cũng chỉ trói được y một lát mà thôi.

Vũ Anh chỉ mất giây lát, một đòn đã chiếm trọn ưu thế!

Dã Lợi Trảm Sơn vẫn còn chưa chết!

Cơ thể cao lớn của y lắc lư hai lần, nhếch mép nở nụ cười quái dị. Vũ Anh cười nhạt nói:

- Dã Lợi Trảm Sơn, ngươi có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?

Khóe miệng Dã Lợi Trảm Sơn đầy máu, cười thảm nói:

- Ngươi cho rằng… đã thắng sao?

Vũ Anh bất ngờ thoáng thấy trong ánh mắt của Dã Lợi Trảm Sơn lóe lên một tia sáng rực cháy nên thầm kinh hãi, không đợi gã nói thêm gì nữa đã nghe thấy Dã Lợi Trảm Sơn ngửa mặt lên trời thét một tràng dài, giống như con sói bị thương đau buồn gào thét trước khi chết.

Tiếng kêu chưa dừng thì tình thế đã biến đổi kinh ngạc.

Sáu người cầm dây thừng đó phi thân lên rồi ngã xuống đất, lăn vài vòng rồi không còn động đậy nữa, hình như chúng đã chết.

Vũ Anh chỉ thấy sống lưng ớn lạnh, gã không nhìn thấy Dã Lợi Trảm Sơn ra tay thế nào, sáu tên lính Tống đó làm sao lại chết?

Lúc này Dã Lợi Trảm Sơn kêu một tiếng:

- Đại ca!

Một người bỗng dưng xuất hiện, tới bên cạnh Dã Lợi Trảm sơn, Vũ Anh liền lùi lại phía sau, như thể đã nhìn thấy sứ giả của Địa ngục.

Không phải sứ giả, là Tu La – A Tu La!

Ý nghĩa ban đầu của A Tu La không phải là trời, không phải đồng loại, nói nó giống như thiên thần nhưng lại thiếu thành tựu của thiên thần, nói nó là ma quỷ, nhưng lại có thần thông của thiên thần…

Nếu ở đây còn có người khiến Dã Lợi Trảm Sơn to khỏe như trâu phải gọi một tiếng đại ca, đó chắc hẳn là Dã Lợi Trảm Thiên.

La Hầu Vương Dã Lợi Trảm Thiên!

Vũ Anh chỉ nghe qua đại danh của Dã Lợi Trảm Thiên chứ chưa từng gặp người này. Gã rất hiếu kỳ với, tò mò không biết trông lão thế nào, nhưng trong chiều tà, qua ánh trăng lờ mờ, Vũ Anh vẫn không nhìn rõ Dã Lợi Trảm Thiên.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, giống như ngươi đang cố gắng muốn nhìn rõ một người nhưng lại mờ ảo không thấy.

Vũ Anh trời không sợ, đất không sợ, trước đây hộ vệ Triệu Trinh cho dù đối mặt với sinh tử cũng không hề chùn bước, còn gã lúc này bỗng nhiên thấy tim đập nhanh, chỉ cảm giác mồ hôi tuôn rơi không ngừng trên trán, lạnh như băng!

Dã Lợi Trảm Sơn nhìn huynh trưởng, nhếch miệng cười nói:

- Đệ phải đi rồi…

Trước mặt người đó, y vẫn giống như một đứa trẻ thô lỗ.

Dã Lợi Trảm Thiên không nói, dường như không có cảm tình gì, chỉ đáp một câu:

- Ta sẽ để hắn… cùng lên đường xuống suối vàng với ngươi!

Dã Lợi Trảm Sơn gắng sức chống đỡ đến giờ, cuối cùng đã nhắm nghiền mắt lại, y khẽ mỉm cười, nhận định việc huynh trưởng nói chắc chắn có thể làm được!

Dã Lợi Trảm Thiên nhẹ nhàng đặt cơ thể to lớn của huynh đệ xuống, chậm rãi nhặt trường đao mà huynh đệ để lại lên, ngẩng đầu nhìn trời nói:

- Ngươi là Vũ Anh của trại NhuViễn sao?

Bộ dạng y cao ngạo, dường như coi thường không thèm để ý tới Vũ Anh.

Thân hình Vũ Anh hơi run rẩy, không ngờ Dã Lợi Trảm Thiên lại nhận ra gã. Gã chỉ thấy người này rất gầy, gầy yếu hơn nhiều so với Dã Lợi Trảm Sơn, tuy nhiên người này có thể giết được bộ tộc Tu La, bản thân y đáng sợ hơn nhiều so với Dã Lợi Trảm Sơn.

- Đúng là ta!

Vũ Anh cuối cùng đã đáp lại, thở dài một hơi và cố gắng để bản thân mình trấn tĩnh lại.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Vậy ngươi có thể chết được rồi.

Trong giọng điệu của y không mang theo bất cứ tình cảm gì. Đối mặt với cái chết của huynh đệ cũng thế, mà lấy tính mạng của người khác cũng thế. Vừa nói xong y đã tới gần Vũ Anh.

Vũ Anh thấy hoa mắt, không hề do dự liền lăn một vòng tới sau gốc cây. Sự cảnh giác đột ngột tăng lên, gã dùng lực tung một phát leo lên trên cành cây.

Vũ Anh vừa nhảy lên thì vụt một tiếng, một đao xuyên thấu thân cây, cắm vào đùi gã.

Vũ Anh nổi giận gầm lên một tiếng rồi rơi xuống đất. Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng, Dã Lợi Trảm Thiên lại thần thông như thế, một đao đâm xuyên cây, suýt chút nữa giết chết gã tại chỗ.

Dã Lợi Trảm Thiên chỉ một đao đã làm Vũ Anh bị thương nặng, y lắc người lao tới trước mặt Vũ Anh.

Trong tiếng gào thét giận dữ, Phong Lôi đã phi thân nhào tới cứu giúp.

Ai cũng nhận thấy, Vũ Anh còn lâu mới là đối thủ của Dã Lợi Trảm Thiên.

Thế nhưng Phong Lôi còn ở trên không trung thì đã bị Dã Lợi Trảm Thiên bay ra tung một cước đá trúng lồng ngực. Hắn ta phụt máu tươi, bắn ra rất xa nhưng chưa rơi xuống đất, bỗng nhiên có người đỡ lấy.

Người đó đỡ lấy Lôi Phong, thân hình nhanh như chớp…

Dã Lợi Trảm Thiên giơ đao định chém, y chợt biến sắc mặt, khẽ quát:

- Ai?

Trong giọng nói không chút sợ hãi của y chợt kèm theo sự kích động khó hiểu.

Y có cảm giác nhạy bén nên đã nhận ra có người tới sau lưng mình.

Người đó bất ngờ xuất hiện, vô cùng nhẹ nhàng, đến hay đi đều không để lại dấu vết.

Không một tiếng động, trường đao xoẹt qua như ánh trăng, bừng tỉnh giấc mộng, cuối cùng đã tới phía sau cổ Dã Lợi Trảm Thiên…

Địch Thanh kịp thời tới, hắn xuất đao!

Đây vốn là một đao đầy sát khí!

Âm thanh lớn vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên bất ngờ xuất đao, một đao chặn lên trên cổ của mình.

Ánh lửa tóe ra văng khắp nơi, chiếu rọi đôi mắt đầy ngạc nhiên của Địch Thanh, hắn xuất đao thất thủ đã là một việc kinh ngạc, nhưng điều làm Địch Thanh sửng sốt nhất không phải là trực giác khiến người ta kinh hãi của Dã Lợi Trảm Thiên mà là đôi mắt của y.

Khuôn mặt đó có vẻ gầy yếu, cô đơn, không hề có sát khí, có chăng chỉ là sự trầm lắng vô biên, khiến mọi người luôn cảm thấy không chân thành, còn đôi mắt trên đó toàn màu trắng xám.

Dã Lợi Trảm Thiên chặn được một đao đánh lén này của Địch Thanh kia lại là người mù sao?

Địch Thanh không muốn tin, nhưng lại không thể không tin, người thường sao có đôi mắt đó được?

Tròng mắt đờ đẫn di chuyển, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên nói:

- Cuối cùng ngươi đã tới rồi sao?

Trong giọng nói khô khan đó bỗng kèm theo chút kích động.

Cuối cùng ngươi đã tới!

Địch Thanh căn bản không hiểu Dã Lợi Trảm Thiên nói thế là có ý gì!

Dã Lợi Trảm Thiên sao lại chờ hắn? Y đã nhận lầm người sao?

Địch Thanh kinh ngạc và đột nhiên có phần sợ hãi, hắn thu đao lại, đẩy được một đao đánh trả bất ngờ của Dã Lợi Trảm Thiên ra, trong tiếng hét vang, đơn đao giơ lên không trung rồi lập tức bổ thẳng xuống.

Hóa ra Dã Lợi Trảm Thiên đang lừa gạt! Chẳng qua y đang gây rối tinh thần, thừa cơ đánh úp mà thôi!

Thân hình Dã Lợi Trảm Thiên bay lơ lửng trên trời nên đã tránh được đơn đao của Địch Thanh, miệng lẩm bẩm nói:

- Giỏi, giỏi lắm!

Vừa nói y vừa triển khai trường đao, nhân lúc Địch Thanh chưa chạm chân xuống đất, y bất ngờ lia tới.

Địch Thanh không kịp co chân lại, trường đao đâm vào chính giữa sống đao. Tiếng ‘keng’ nhẹ khẽ vang lên, đơn đao cong lên. Địch Thanh mượn lực, xoay người thật nhanh, đâm ngược lại lên lưng Dã Lợi Trảm Thiên.

Khi tung đao ra đâm, Địch Thanh thoáng thấy Dã Lợi Trảm Thiên khẽ mấp máy môi như đang nói gì đó, vì thế thấy có phần hoảng sợ trong lòng.

Hay, hay lắm!

Thế là có ý gì? Dã Lợi Trảm Thiên trong lúc chiến đấu ác liệt vẫn có thể lẩm bẩm một mình, rốt cuộc y đang làm rối lòng người hay thi triển thần chú gì?

Đơn đao của Địch Thanh đâm tới, Dã Lợi Trảm Thiên cũng không quay đầu, trường đao lật lại đỡ lấy đơn đao của Địch Thanh. Tuy y bị mù nhưng ra tay quá siêu, hình như khắp người y đều có mắt.

Màn đêm chìm sâu, ánh lửa tỏa sáng.

Hai người đánh nhau với tốc độ rất nhanh, thân hình bay lửng lơ. Dã Lợi Trảm Thiên có âm hồn như ma quỷ, lơ lửng bất định, Địch Thành thì biến thành một thanh đao rút khỏi vỏ, tấn công mạnh mẽ.

Vũ Anh chứng kiến mà trong lòng không biết là dư vị gì, gã chăm chỉ tập võ nhiều năm nhưng chưa hề thấy trên đời còn có võ công và thân thủ tuyệt đỉnh như thế.

Trên trận hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng gấp, tiếng trường đao và đoản đao va vào nhau leng keng không dứt bên tai, dồn dập và gấp gáp.

Lúc này ở phía đông trại, tiếng la giết vang lên từng hồi, quân Tống vẫn không có dấu hiệu tiến vào thôn, rõ ràng là Dã Lợi Trảm Thiên còn đang phòng thủ vững vàng.

Hiện giờ thắng bại đều không phải do hai quân quyết định, mà phụ thuộc vào hai người đang chiến đấu ác liệt trong trận kia.

Dã Lợi Trảm Thiên giết được Địch Thanh, người Đảng Hạng chắc sẽ sĩ khí dâng cao , còn đám người Vũ Anh chắc chắn khó chống cự nổi, nhưng nếu Địch Thanh giết được Dã Lợi Trảm Thiên, không cần hỏi, người Đảng Hạng sẽ như rắn mất đầu, hẳn là thất bại thảm hại!

Đột nhiên Địch Thanh thét dài một tiếng, thân như du long, đao như cầu vồng ánh lên ngọn lửa cháy bừng bừng trên bầu trời, đao đánh thẳng vào lồng ngực của Dã Lợi Trảm Thiên.

Tim Vũ Anh nhảy dựng lên, thấy sát pháp cương liệt của Địch Thanh như thể có đi không về!

Lỗ tai của Dã Lợi Trảm Thiên lại nhảy xuống, trường đao chém ngược lại, một chiêu này nhìn như hai bên đều bị thương, nhưng trường đao của y đã chiếm lợi thế hơn, đúng lúc Địch Thanh đâm tới sẽ chém chết hắn. Nếu Địch Thanh muốn bảo toàn tính mạng, nhất định phải thu đao về chống đỡ.

Địch Thanh không chống đỡ, ánh chớp lóe sáng như lửa, cổ tay hắn lật lại, đơn đao đã xoáy ngang, chém vào lồng ngựa của Dã Lợi Trảm Thiên.

Đao pháp hoành hành có thể mở rộng đại hạp, cũng có thể biến hóa kỳ dị. Chiêu biến đổi này quả là Quỷ Phủ thần công, không ai lường được.

Dã Lợi Trảm Thiên giật mình, vội né người tránh.

Máu bắn tung tóe, đơn đao đã chém vào bả vai của y.

Thế nhưng trường đao trong tay Dã Lợi Trảm Thiên đã tung ra và xuyên qua người Địch Thanh, ánh đao sáng như tuyết kèm theo một tia máu phun ra.

Tim Vũ Anh suýt chút nữa ngưng đập.

Dã Lợi Trảm Thiên lắc lư người, đã chìm trong bóng tối. Địch Thanh hét lên phẫn nộ, không thôi truy đuổi. Ban nãy một đao của Dã Lợi Trảm Thiên đã sượt qua dưới sườn của Địch Thanh, hắn bị thương nhưng cũng không nặng lắm.

Địch Thanh biết đây là cơ hội hiếm có, Dã Lợi Trảm Thiên đã bị thương nặng, hắn phải nắm lấy cơ hội này, bằng không hậu họa sẽ khó lường.

Vũ Anh hơi kinh sợ trong lòng, cao giọng nói:

- Địch Thanh…

Thế nhưng Địch Thanh đã biến mất từ lâu, đám Cát Chấn Viễn chạy tới, kêu lên:

- Vũ trại chủ, Địch chỉ huy bảo bọn tại hạ nghe theo sự chỉ bảo của người.

Vũ Anh chuyển ý nghĩ, quát lớn:

- Giết về trại trước!

Dã Lợi Trảm Sơn chết, Dã Lợi Trảm Thiên bỏ trốn, quân Đảng Hạng đi theo Dã Lợi Trảm Sơn đã không còn lòng dạ nào để chiến đấu nữa, ào ào chạy tan tác. Trại Hậu Kiều chỉ còn lại Dã Lợi Trảm Xuyên. Người Đảng Hạng không còn người chỉ huy nữa, đây chính là cơ hội tuyệt vời mà Vũ Anh sẽ không bỏ qua.

Đám quân Tống tập trung lại một chỗ, ào ào xông vào trại Hậu Kiều như sóng triều.

Địch Thanh đã tới đình Quan Thiên.

Nhìn lại chỉ thấy lửa cuốn trời cao, khói lửa bùng bùng, trước trại vang lên tiếng gào thét, reo hò rung trời, Địch Thanh vui mừng biết rằng Cao Kế Long và đám Vũ Anh đã phá được trại Hậu Kiều.

Địch Thanh không kịp quan sát kỹ, chạy qua đình Quan Thiên và lao thẳng lên đỉnh núi.

Vết máu trên đường đã không còn, Dã Lợi Trảm Thiên biến mất từ lâu, Địch Thanh chỉ đuổi theo dựa trên trực giác, khi gần đến đỉnh núi liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng vật gì đó lăn xuống.

Địch Thanh phi thân lên, dừng lại trên đỉnh núi, hắn chỉ thấy một người đang đứng ở đó, quay lưng lại với hắn.

Người đó cho dù quay lưng lại phía Địch Thanh nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được luồng sát khí nặng nề.

Địch Thanh nghiêng đao, hít sâu một hơi nói:

- Dã Lợi Trảm Thiên, hôm nay…

Chưa hết câu, hắn đột nhiên im lặng, Địch Thanh đã nhận ra người đó chắc chắn không phải là Dã Lợi Trảm Thiên.

Người đó cường tráng hơn rất nhiều so với Dã Lợi Trảm Thiên.

- Ngươi là ai?

Địch Thanh quát hỏi.

Tên đó từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Ngươi…

Y cong người lại, nhìn như con báo đang săn mồi trong đêm tối, thời khắc nhìn thấy Địch Thanh, trong ánh mắt người đó bỗng lộ vẻ quái dị:

- Tại sao lại là ngươi?

Địch Thanh đã nhìn rõ tướng mạo của tên đó nhờ ánh trăng mờ mờ.

Người đó có hai hàng lông mày xéo lên, vẻ mặt cao ngạo, đứng trên đỉnh núi trông càng lạnh lùng. Tuy nhiên khi nhìn thấy Địch Thanh, ngoài sự kinh ngạc còn thả lỏng người ra, không còn thái độ thù địch.

Địch Thanh tin chắc mình chưa hề gặp qua người này nên ngạc nhiên nói:

- Ngươi là ai, nhận ra ta sao?

Người đó bật cười, để lộ hàm răng trắng xóa:

- Ngươi đã từng cứu ta, lẽ nào đã quên rồi sao?

Địch Thanh càng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào mắt người đó, vắt trán suy nghĩ mãi rồi lắc đầu nói:

- Ta không nhận ra ngươi… ngươi…

Trong lòng hắn nghĩ, lẽ nào tên này cùng một phe với Dã Lợi Trảm Thiên, cũng thích nói linh tinh đánh lạc hướng để gạt ta mắc mưu?

Người đó chắp tay nói:

- Tại hạ là Diệp Hỉ Tôn!

Địch Thanh khẽ giật mình, thất thanh nói:

- Ngươi là Diệp Hỉ Tôn sao?

Hắn đã nhớ ra Diệp Hỉ Tôn là ai. Lần đầu khi hắn tới trại Tân, bám theo Vệ Mộ Sơn Thanh đến bên ngoài trại, vô tình thấy hai tên Dạ Nguyệt Hỏa và Dạ Nguyệt Sơn đang truy sát một người.

Người đó chính là Diệp Hỉ Tôn.

Tuy nhiên Địch Thanh quả thật khó có thể liên hệ giữa người vô cùng đau khổ dưới gốc cây kia với người lạnh lùng cao ngạo trước mắt hắn được. Địch Thanh biết người này chính là Diệp Hỉ Tôn thì trong lòng càng hoang mang. Trước đây vì sao Dạ Xoa lại truy sát Diệp Hỉ Tôn? Dạ Xoa muốn lấy thứ gì, thứ đó tại sao lại khiến Diệp Hỉ Tôn coi trọng như thế, còn nữa… sao Diệp Hỉ Tôn lại tới trại Hậu Kiều?

Diệp Hỉ Tôn thấy Địch Thanh đầy cảnh giác nhưng cũng không để ý, thành khẩn nói:

- Lúc trước được huynh đài tương trợ nên thoát được mạng này, tại hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Địch Thanh cười lạnh lùng nói:

- Cách ghi sâu trong lòng của ngươi là bỏ trốn mất tăm sao? Giờ sao không chạy trốn tiếp đi?

Diệp Hỉ Tôn khẽ mỉm cười, cũng không đỏ mặt, lúc này trông hắn đã cởi mở hơn, hoàn toàn không có liên quan gì đến người đứng dưới gốc cây đó.

- Trước đây tại hạ chỉ sợ huynh đài cũng muốn cướp đồ vật ấy nên mới bỏ đi. Nếu thật sự có chỗ nào không chu đáo, xin hãy tha lỗi. Hiện tại thứ đồ đó đã không còn trên người ta nữa, đương nhiên không cần trốn rồi.

Diệp Hỉ Tôn nói năng thẳng thắn, trái lại Địch Thanh khá thích tính cách này của y liền nói:

- Đồ vật đó là gì?

Thấy Diệp Hỉ Tôn chần chừ không nói, Địch Thanh nổi giận:

- Lẽ nào ta đã cứu ngươi một mạng, ngay cả nội tình ngươi cũng không muốn để ta biết sao?

Địch Thanh rất tò mò, thầm nghĩ đồ vật có thể khiến đám Dạ Nguyệt Hỏa truy sát để giành lấy như thế, chắc chắn không phải là vật bình thường.

Diệp Hỉ Tôn thấy Địch Thanh oán trách, có hơi bối rối:

- Huynh đài đã cứu mạng của tại hạ, theo lý mà nói tại hạ không nên lừa dối. Nhưng ta nghĩ, thứ đó tuyệt đối không liên quan tới huynh đài, nên huynh đài không nghe cũng được.

Địch Thanh bất mãn trong lòng, cảm thấy tên này rất không có phúc hậu, hắn nghĩ đi nghĩ lại bèn hỏi:

- Ngươi tới đây làm gì? Điều này có liên quan tới ta sao?

Ánh mắt Diệp Hỉ Tôn lóe lên tia sáng sắc lạnh, mãi sau mới nói:

- Ta tới đây là muốn báo thù!

Địch Thanh giật mình, hỏi vặn lại:

- Tìm ai báo thù?

Diệp Hỉ Tôn giải thích:

- Lúc trước La Hầu Vương Dã Lợi Trảm Thiên muốn cướp đồ của ta, vì thế sai Dạ Xoa đến truy sát. Bọn chúng đã giết chết thuộc hạ của ta, còn suýt nữa giết cả ta, thử hỏi sao có thể không báo thù?

Địch Thanh thấy khó hiểu, không biết tên Diệp Hỉ Tôn này rốt cuộc lai lịch thế nào, sao cũng biết tới La Hầu Vương? Lúc này mới nhớ ra mình đang truy sát Dã Lợi Trảm Thiên, thấy Diệp Hỉ Tôn vô cùng tự phụ, Địch Thanh nghi ngờ hỏi:

- Dựa vào ngươi sao? Diệp Hỉ Tôn, ngươi đúng là không biết nói láo rồi!

Diệp Hỉ Tôn hơi ngạc nhiên, chậm rãi hỏi:

- Huynh đài sao lại nói ra những lời này?

Địch Thanh đáp:

- Ngươi không thoát khỏi truy sát của Dạ Nguyệt Hỏa thì có bản lĩnh gì tìm Dã Lợi Trảm Thiên báo thù chứ?

Diệp Hỉ Tôn mỉm cười, trên gương mặt rạng rỡ lại phảng phất sự cô đơn, thậm chí còn có phần đau khổ.

- Thực không dám dấu, tại hạ có bệnh không tiện nói ra, khi phát tác sẽ cực kỳ đau đớn, căn bản không thể ra tay. Đám Dạ Nguyệt Hỏa đuổi theo đúng lúc tại hạ đang phát bệnh… Nếu không, lần đó tại hạ không phiền huynh đài phải ra tay.

Diệp Hỉ Tôn bình thản nói, giọng điệu rất hợm hĩnh.

Địch Thanh nhớ lại khuôn mặt đau khổ trước đây, trong lòng cũng tin tưởng chút ít.

Diệp Hỉ Tôn quan sát sắc mặt của Địch Thanh rồi nói:

- Huynh đài đến giờ vẫn nghi ngờ ta và người Đảng Hạng có liên quan với nhau sao? Thật ra… ban nãy lúc lên xuống núi đã thấy một đội nhân mã bí mật đi qua con đường nhỏ sau núi, những người đó chắc là thuộc hạ của huynh đài? Nếu ta thật sự có quan hệ với người Đảng Hạng thì đã sớm lớn tiếng hô lên rồi.

Địch Thanh chợt nói:

- Hóa ra lúc nãy người ta thấy chính là ngươi sao?

Hắn nhớ trước đây khi lên núi có trông thấy một bóng người xẹt qua, không ngờ đó là Diệp Hỉ Tôn. Địch Thanh lúc này không còn nghi ngờ nữa, chỉ còn lại một chút hoang mang:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh như thế, sao ta chưa từng nghe qua tên của ngươi?

Diệp Hỉ Tôn vẫn cười nhạt:

- Không phải tất cả mọi người đều muốn nổi danh thiên hạ. Đúng rồi, còn quên nói cho huynh đài một chuyện, ban nãy ta nhìn thấy Dã Lợi Trảm Thiên.

Địch Thanh giật mình hỏi:

- Dã Lợi Trảm Thiên hiện đang ở đâu?

Trong lòng thầm nghĩ: “tên này chuyển chủ đề, trốn tránh không trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu?”

Hắn luôn cảm thấy tên Diệp Hỉ Tôn nhìn thì chân thành nhưng thần bí, luôn có điểm kỳ quái.

Diệp Hỉ Tôn lạnh lùng đáp:

- Tại hạ không phải tiểu nhân, cũng chẳng phải quân tử, việc gì cũng chỉ tùy hứng mà làm thôi. Thấy Dã Lợi Trảm Thiên bị thương, sao có thể bỏ qua cơ hội chứ?

Địch Thanh hít sâu một hơi, chớp chớp mắt nói:

- Nói như vậy… ngươi đã giết hắn ta?

Diệp Hỉ Tôn lắc đầu, có chút tiếc nuối:

- Ta quả thật muốn giết hắn ta, đáng tiếc tên này không dễ bị giết. Y bị ta đánh ngã xuống núi nhưng không chết. Ta đang do dự có nên đuổi theo hay không, không ngờ nhìn thấy huynh đài. Còn không dám thỉnh giáo quý tính của huynh đài?

Địch Thanh chần chừ nói:

- Ngươi ở lại đây là vì muốn hỏi danh tính của ta sao?

Diệp Hỉ Tôn cười lớn:

- Đúng vậy, nam nhi làm chuyện gì cũng phải ân oán rõ ràng. Muốn giết Dã Lợi Trảm Thiên nhưng ơn cứu mạng của huynh đài cũng phải báo đáp. Sau khi ta thấy huynh đài liền ở lại, vốn định hỏi danh tính của huynh đài.

- Tại hạ Địch Thanh.

Địch Thanh bình tĩnh trả lời.

Diệp Hỉ Tôn ngẩng đầu nhìn trời, suy tư một lúc mới lắc đầu nói;

- Xin thứ lỗi cho tại hạ ngu muội, chưa hề nghe qua tên của Địch huynh. Có điều ta nghĩ, không cần vài năm nữa, cái tên Địch Thanh sẽ sáng chói Tây Bắc! Lúc đó… ta không muốn nghe cũng không được.

Những lời này của y đầy vẻ sùng bái, trong ngữ khí ngoài sự chân thành còn có chút thở than.

Địch Thanh nghe Diệp Hỉ Tôn khen ngợi như thế, cũng toát mồ hôi nói:

- Ta còn không biết đến lúc nào biết được tên cua Diệp huynh?

Trong lời nói của hắn đã nghi ngờ cái tên Diệp Hỉ Tôn này chỉ là cái tên giả mà thôi.

Diệp Hỉ Tôn cười dài vẻ mặt cổ quái nói:

- Những điều cần biết thì sớm muộn cũng sẽ biết. Ta nghĩ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, chỉ mong…

Ánh mắt y càng quái dị hơn, đột ngột chuyển đề tài nói:

- Địch huynh, ta còn phải đuổi theo một người, xin cáo từ.

Nói rồi y chắp tay, quay người nhảy xuống chân núi.

Địch Thanh kinh ngạc, bay vút lên trên, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy Diệp Hỉ Tôn thân pháp nhẹ nhàng, giống như cô nhạn quanh quẩn trong rừng. Diệp Hỉ Tôn rơi cực nhanh, thỉnh thoảng dùng tay khẽ kéo cành cây khô để tránh bị ngã, bức tường đổ hiểm ác kia trong mắt y cũng không coi là gì cả.

Trong nháy mắt, Diệp Hỉ Tôn đã chìm trong đêm tối, không còn nhìn thấy được nữa.

Địch Thanh thấy thân thủ của Diệp Hỉ Tôn như thế, trong lòng chỉ đang nghĩ:

- Người này nói có thể tìm Dã Lợi Trảm Thiên báo thù, xem ra cũng không phải nói bừa. Nhưng ban nãy y thà rằng không đuổi theo Dã Lợi Trảm Thiên mà ở lại đây chờ ta, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn biết tên ta sao?

Nếu là nhiều năm trước, nói không chừng Địch Thanh đã tin rồi.

Nhưng mấy năm gần đây, trải qua bao nhiêu gió bão, thời gian trôi như tên bắn, sớm đã mài giũa sâu sắc người thanh niên lỗ mãng và giảo hoạt kia. Hắn không hoàn toàn tin lời Diệp Hỉ Tôn đã nói, thậm chí – hắn vẫn cảm thấy, cái tên Diệp Hỉ Tôn là giả!

Người cao ngạo và có thân thủ như thế, lại có cơ mưu, sao lại không có tiếng tăm gì ở Tây Bắc, trừ khi…

Địch Thanh mới nghĩ đến đây, đằng sau phía xa xa đã có người gọi:

- Địch chỉ huy, Địch chỉ huy…

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy trại Hậu Kiều dưới chân núi đầy đốm lửa như những vì sao trên trời; Tiếng chém giết văng vẳng như vẫn đang hát khúc ca bi thương của những người đã chết, khiến hắn không khỏi ngơ ngẩn.

Đợi lấy lại tinh thần, một người đã tới trước mặt Địch Thanh, vui vẻ nói:

- Địch chỉ huy, người… ở đây à.

Người đó chính là Cát Chấn Viễn.

Địch Thanh nghe thấy giọng điệu đầy quan tâm đó, trong lòng thấy ấm áp liền hỏi:

- Chấn Viễn, chuyện gì thế? Hiện giờ tình hình thế nào?

Cát Chấn Viễn phấn khích gật đầu nói:

- Trại Hậu Kiều đã bị chúng ta đánh bại, Cao đại nhân dẫn quân tới. Dã Lợi Trảm Sơn đã chết, Dã Lợi Trảm Xuyên thấy lòng quân tan tác nên cũng dẫn binh tháo chạy. Địch chỉ huy, Vũ trại chủ nói người đang đi bắt La Hầu Vương, có được việc không?

Thấy Địch Thanh lắc đầu, Cát Chấn Viễn an ủi:

- Lần này không bắt được cũng không sao, lần sau chắc chắn sẽ không để y thoát. Địch chỉ huy, Cửu Vương rất uy phong và đầy sát khí, không ngờ Địch chỉ huy vừa đến đã khiến tên La Hầu Vương chạy trối chết. Ha ha.

Cát Chấn Viễn rất phấn khởi, Địch Thanh bật cười, nghĩ trong lòng rằng chỉ là một tên La Hầu Vương đã sắc bén như vậy. Cửu Vương dưới tay Nguyên Hạo thì sao? Chặng đường càng lúc càng khó rồi.

Cát Chấn Viễn thấy Địch Thanh trầm tư, đột nhiên vỗ trán nói:

- Xem trí nhớ của ta này, nhìn thấy Địch chỉ huy lại quên mất chuyện quan trọng. Địch chỉ huy, Cao đại nhân tìm người, dáng vẻ rất gấp gáp.

Thấy Địch Thanh tròn mắt ngạc nhiên, Cát Chấn Viễn lắc đầu nói:

- Người đừng hỏi chuyện gì, tại hạ chẳng biết gì cả.

Địch Thanh không hiểu được Cao Kế Long tìm hắn có việc gì, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Được, ngươi và ta cùng tới gặp y.

Hai người xuống núi, qua trại Hậu Kiều với ánh lửa rừng rực, từ xa đã nhìn thấy Cao Kế Long cưỡi ngựa, nhìn ngó xung quanh.

Cao Kế Long thấy Địch Thanh thúc ngựa tới liền xoay người xuống ngựa, vừa cười vừa nói:

- Địch huynh đệ, vậy mới tốt chứ! Ta nghe Vũ Anh nói, tiểu tử ngươi đã cứu Vũ Anh, còn truy sát La Hầu Vương, thật sự rất quyết đoán, nhưng có lấy được đầu của Dã Lợi Trảm Thiên không?

Thấy Địch Thanh gượng cười, Cao Kế Long biết Địch Thanh không thành công bèn an ủi như Cát Chấn Viễn:

- Lần sau sẽ có cơ hội.

Địch Thanh uể oải nói:

- Cao đại ca, huynh vội vã tìm ta có việc gì? Trước mắt trại Hậu Kiều bị phá, quân ta nên tiếp tục tạo thế tấn công thành Bạch Báo… tăng thêm áp lực cho người Đảng Hạng của Bảo An Quân.

Thấy Cao Kế Long không nói, Địch Thanh cuối cùng tạm dừng đại kế và hỏi:

- Cao đại ca, huynh…

Cao Kế Long vỗ vai Địch Thanh, thở dài nói:

- Địch huynh đệ, kế hoạch của ngươi rất hay, tuy nhiên… Những việc còn lại, để ta làm là được rồi.

Cát Chấn Viễn ở bên cạnh nghe được cũng rất căm giận trong lòng, thầm nghĩ chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ trại Hậu Kiều mới được đánh phá, Cao Kế Long đã ăn cháo đá bát, mượn gió bẻ măng sao?

Địch Thanh cũng nhíu mày, nhưng tin tưởng Cao Kế Long, chỉ hỏi:

- Cao đại ca, huynh đi làm những việc còn lại? Vậy ta thì sao?

Cao Kế Long cười gượng:

- Ngươi nhất định phải quay về Diên Châu, thực ra khi ngươi mới xuất binh quân Bảo An Quân, Phạm đại nhân đã liên tiếp truyền ba đường quân văn, lệnh cho ngươi lập tức trở về Diên Châu, cực kỳ gấp gáp! Sau khi chúng ta chia binh tới trại Hậu Kiều, quân văn mới đến tay ta. Ta không thể chậm trễ, sau khi phá trại Hậu Kiều xong vội vàng đi tìm ngươi.

Địch Thanh thất thanh nói:

- Quay về Diên Châu làm gì?

Lẽ nào Diên Châu cũng có người Đảng Hạng tấn công?

Cao Kế Long buồn cười nói:

- Điều đó không thể. Nếu Diên Châu có địch, Phạm đại nhân tuyệt nhiên sẽ không chỉ để mình ngươi trở về.

Trong lòng y cũng hơi lạ, mãi không đoán được tại sao Phạm Ung vội vã tìm Địch Thanh làm gì.

Cát Chấn Viễn nhận thấy đã trách oan Cao Kế Long nên vô cùng hổ thẹn, gã đứng bên nghi ngờ nói:

- Có phải Phạm đại nhân biết Địch Thanh chỉ huy thay đổi xuất binh, vì thế mới trách móc?

Cao Kế Long lắc đầu nói:

- Không đâu! Quân văn này xem ngày tháng, hình như khi Địch huynh đệ xuất phát thì cũng đồng thời được gửi đi. Tuy nhiên vì Địch huynh đệ đi quá nhanh nên không đuổi kịp.

Nói xong y lặng lẽ cười, tiếp tục nói với Địch Thanh:

- Thay đổi khi lâm trận là ý của lão Cao ta, cũng không thể trách Địch huynh đệ được. Huống chi, đánh hạ được trại Hậu Kiều là lập được công lớn, Địch huynh đệ đừng lo lắng vì điều này.

Địch Thanh biết Cao Kế Long nói thế là biện minh cho hắn nên cảm kích nói:

- Cao đại ca, trong quân lệnh chỉ bảo một mình ta trở về sao?

Thấy Cao Kế Long gật đầu, Địch Thanh nói:

- Đã thế, huynh đệ ở trại Tân trước hết giao cho Cao đại ca dẫn dắt. Bọn họ… đều là những hảo hán.

Cao Kế Long cười ha hả nói:

- Đương nhiên ta biết bọn họ là những hảo hán. Ban nãy ta nói ở đây không có việc của ngươi, vị này suýt nữa đã nuốt sống ta…

Y vừa cười vừa nhìn Cát Chấn Viễn, hóa ra đã nhìn ra sự bất mãn của Cát Chấn Viễn từ lâu.

conem_bendoianh

Loading...

Xem tiếp: Chương 196-200: Song Tinh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Vô Sắc Công Tử

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 88


Mệnh Thất Sát

Thể loại: Huyền Huyễn

Số chương: 8


Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn

Số chương: 100