21 "Howard Hawkins!" Anna kêu lên, Sean sờ sờ mũi, thật không ngờ nữ phóng viên này lại biết tên Hawkins, xem ra mục đích cô ta đến đây lần này khó tránh khỏi có dính dáng đến y.
22 Anna đi theo bọn họ, vẻ mặt hưng phấn, "Tôi thích tự mình ‘bắt giữ’ hình ảnh. Nhiếp ảnh gia cùng một đồng nghiệp khác của chúng tôi đã đi phỏng vấn các nữ binh sĩ.
23 Hawkins bước nhanh đến, mở cửa ra. Thấy Sean đang ghé vào cạnh khung cửa, dường như đang bị cái gì níu lại. Hawkins vươn mình vào, rút dao găm, cắt qua một nhát rồi nắm lấy Sean kéo mạnh ra.
24 Anna ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu ta, "Rick. . . . . . . . . . Rất xin lỗi. . . . . . . . . . " "Xin lỗi chuyện gì?" Rick quay đầu lại liếc nhìn cô ta.
25 Sean muốn nói "Tôi chọn cách thứ ba —— bẻ gãy cổ anh", nhưng Hawkins đã lấp kín môi anh, sự ôn nhu vừa rồi nhanh chóng tan biến, thay vào đó những cái hôn say đắm nóng bỏng khiến người ta vựng huyễn.
26 Sean ngây dại, Hawkins chưa bao giờ nói đùa, cho dù là lạnh mặt mà đùa, hôm nay đột nhiên nghe y nói vậy khiến anh quên cả tránh né móng vuốt sói của y đưa đến.
27 Sean ngủ say, Hawkins ngồi bên cạnh Sean, dựa vào đầu giường. Nửa đêm, Sean tỉnh lại, cảm giác bên cạnh có người. "Muốn uống nước? Hay đau?" "Hawkins.
28 Đi về đến phòng, phát hiện cửa phòng mình đang mở, lúc này Sean mới nhớ ra trước lúc đi hình như anh đã quên khóa cửa. Vừa đẩy cửa vào, anh đã ngây dại.
29 "Roger*. " Rick thở dài, "Con mẹ nó! Nếu họ thật sự mang theo thuốc nổ thì để bọn họ tự nổ chết chính mình đi!" (* Lời thông báo đã được nhận và được hiểu rõ, câu trả lời dùng trong liên lạc qua radio) Sean nhíu mày, loại tình huống này là nguy hiểm nhất.
30 "Hoặc nếu người dẫn dụ đứa bé kia đi ra là tôi, có lẽ cậu ta cũng sẽ không ngây ngốc đứng ở đó. " Trên khuôn mặt Hawkins không có biểu cảm gì dư thừa, thậm chí ngữ điệu cũng lạnh như băng.
31 Sean đẩy cửa, thấy một người đang đứng giữa phòng, còn Hawkins thìngồi ở sau bàn làm việc, dường như đang đọc thứ gì. "Sean, đây là kỹ thuật binh Jill Oliver.
32 Hawkins xoay người đi về phía chiếc Hummer, ngồi vào. Sóng nhiệt vặn vẹo cảnh vật trước mắt họ, khói đặc cuồn cuộn. Jill thất thần: "Đó quả thực là một quả bom.
33 Anh khép mắt lại, miệng nhóp nhép, cứ như vậy liền ngủ. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh cảm giác có người ngồi bên người anh, nắm lấy tay anh, mười ngón giao triền.
34 Cửa mở, Sean đành phải đi vào. "Làm sao vậy Sean?" Bản vẽ của Hawkins đặt trên bàn, quả nhiên là sơ đồ mạch điện bom. "Không có gì, chỉ là đi ngang qua thôi.
35 "Tôi không biết. Nhưng thoạt nhìn, cậu ta thực sự rất giống White. " "White? Ý anh là đứa cháu đã qua đời của tôi?" "Đúng vậy. " Tiến sĩ Grey cười có chút bất đắc dĩ, “Đối với con trai ngài, White Hawkins có ý nghĩa vô cùng.
36 "Chỉ có. . . . . . . . . . Chỉ có một ca khúc này thôi sao?" Sean nhìn về phía Jill, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe bài hát này, ngoại trừ một lần tự mình ngâm nga khi ngồi trong xe cách đây không lâu.
37 Lúc này Sean mới nhớ ra, chỉ Jill nói: "Đây là kỹ thuật binh của đội, đến từ không quân căn cứ T25, thạc sĩ —— chỉ cần có thể sống rời đi Baghdad, tiền đồ vô lượng!" "Vậy còn vị này?" Andrew nhìn về phía Hawkins, anh ta có thể cảm nhận được từ vẻ trầm tĩnh của đối phương một loại sức mạnh tràn ngập cảm giác thôn tính, nhưng tỉnh táo lại thì dường như chỉ là một loại lạnh lùng mà thôi.
38 Bọn họ đi về phía một khu nhà cũ nát, sau đó thấy ba người lính bộ đội đặc chủng, Andrew cũng là một trong số đó. Hai binh lính nấp phía sau xe, nâng súng ngắm về phía kho hàng trên tầng hai, Andrew thì ngồi trên mặt đất, dựa vào xe hút thuốc.
39 "Hiện tại cảm tạ Thượng Đế còn quá sớm. " Andrew cũng dụi thuốc lá đi, "Động tác của cậu tốt nhất phải nhanh, tư thế này duy trì không được bao lâu. " Bởi vì từ giờ trở đi, Hawkins sẽ bắt đầu mỏi mệt, sau vài phút nữa tay sẽ bắt đầu run rẩy.
40 Ngồi ở bên cạnh bàn, Hawkins nắm chặt chai bia, khớp ngón tay trắng bệch. Đợt thứ hai, Sean lại thắng. "Hắc hắc, có có!" Sean suy nghĩ trong chốc lát cuối cùng nghĩ ra mình muốn gì, "Xem qua Titanic rồi đi?" "Xem qua.