41 Bật mình tỉnh dậy khi nghe thấy có tiếng chuông vang lên trong giấc mơ giống như thật. Kết quả là có tiếng chuông thật. Là ngài chủ tịch đã về. Việc đầu tiên là hỏi han về Vân My.
42 Hôm nay lớp học nhốn nháo lên hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Vân My dù cô ấy…ko có mặt ở lớp học. Điều đó có nghĩa là cậu ta chính là trung tâm cho những thắc mắc và sự quan tâm thậm chí là tò mò.
43 Khi làm thủ tục khám bệnh:-Tên sao?Vân My bỗng cảm thấy khó xử. Cậu ta thấy thế nên cười. -Tên cậu ta là Hà…Cô ấy khẽ kéo tay áo cậu ta. -Sao?-Đừng có tự tiện nói về vấn đề liên quan đến tôi như thế.
44 Vân My lại về thăm nhà thờ và hứa với ông nội sẽ ko vì quên mất thời gian mà về muộn, vả lại có điện thoại rồi cũng đỡ lo lắng hơn về việc đó. Nhưng ông nội nói cô ấy cứ thoải mái, rồi đợi tài xế đến đưa về nhà.
45 -Cậu muốn gì?Nghe đến câu này cậu ta cười đen tối. -Cũng ko nhiều lắm đâu. Câu này chứng tỏ sẽ làm khó cô ấy rất nhiều. =_=-Thứ nhất…Có thứ nhất thì nhất định sẽ có thứ hai, thứ ba…thật tội lỗi.
46 -Ngồi sau xe cậu mà bị quấy rối thế này thì có ai muốn ngồi chứ?-Quấy rối? Ý cậu là gì?Ý rõ như thế rồi còn hỏi. -___-Cậu ta ko phải chỉ có vấn đề về việc tình cảm thôi đâu, mà việc liên quan đến giới tính cũng có chút ko ổn thì phải.
47 Cậu ta ngồi xuống bàn học của Vân My rồi vẫy vẫy tay kêu cổ cũng ngồi xuống. -Làm hết tập toán này đi, sau đó giảng cặn kẽ cho tôi. Cô ấy vẫn chỉ nhìn cậu ta với ý sẽ ko làm gì nếu ko biết ý đồ của cậu ta.
48 Vân My, giảng cho tụi tớ mấy bài khó này đi, nghĩ hoài mà thấy nó sao ấy. Một vài người bạn lại đến nhờ Vân My giúp đỡ. Nhưng lần này cô ấy nhăn mặt. -Tớ xin lỗi, mấy bài này tớ cũng…Cậu ta ngồi và cười thích thú.
49 Cậu ta nhảy vội ra khỏi giường và đi đến trước cửa phòng của Vân My. Trời đã tối còn tính làm trò gì?-Lại gì nữa đây? Vẫn muốn học tập tiếp à?-Đúng thế.
50 Vẫn nụ cười khó diễn tả đó. Vân My ko nói gì cả, phần có chút tò mò với cái lạ mà cậu ta đang nhắc tới. -Khi cậu như thế này lại rất thú vị. -O_o???Cậu ta bị sao thế nhỉ?-Thiệt tình là tôi cũng ko có hứng thú với một Vân My chỉ răm rắp làm theo lời tôi nói, cậu cứ như thế này lại thấy có cảm giác thoải mái hơn đấy.
51 Thật ko ngờ tác hại của trò đểu giả mà cậu ta gây ra cho Vân My lại khiến cô ấy trông thật thảm hại và phải chịu sự nhục nhã còn lớn hơn cậu ta mong đợi.
52 -Ủa, trán cậu bị sao vậy, Vân My?Một người bạn lên tiếng hỏi thăm khi nhìn thấy tình trạng của trán cô ấy. -Cái này…giống như một biểu hiện của bạo lực gia đình.
53 Hôm nay là ngày…một ngày rất chi là quan trọng. Nói chung là hết sức hệ trọng. Ngày kiểm tra 15’ TD. Tất nhiên là quan trọng, vì nó sẽ chấm dứt những buổi tối đau khổ và mệt mỏi vô cùng của Vân My.
54 Bài kiểm tra của cậu ta thì chẳng nói làm gì, sức khoẻ như cậu ta vượt qua là quá dễ dàng. Cái quan trọng ở đây là lượt chạy của nhóm Vân My. Ko hiểu sao bỗng nhiên một bài kiểm tra 15’ lại được phức tạp hoá lên thành một đại hội thế này nhỉ? =_=Là do tư tưởng của cậu ta thiếu niềm tin vô khả năng có thể làm được của Vân My hay bởi trong suy nghĩ mọi người có Vân My thì tất cả sẽ đều trở nên quan trọng?Mọi người hết sức hò la để cổ vũ cho Vân My đến nỗi các giáo viên cũng phải thấy bo.
55 Những tháng ngày tươi đẹp trôi qua. Ko còn những trò quá đáng bắt chẹt nhau như trước nữa, chỉ thỉnh thoảng đôi co, cãi cọ nhau một chút. Lí do tại sao con người ta lại thấy quãng đời học sinh đẹp nhất trong cuộc đời? Bởi nó vui vẻ và có những điều thật sự trong sáng.
56 Hà Gia Bảo đã bị té. Mọi người lập tức xúm vô. Đội trưởng lên tiếng phàn nàn. -Tôi đã nói hai cậu rồi, chơi bóng chứ có phải là đánh nhau đâu mà lúc nào cũng cạnh tranh như thế hả? Cạnh tranh để tốt cho đội tất nhiên là ko sai nhưng cạnh tranh vì mục đích riêng tư ko chỉ làm ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến cả đội.
57 Cậu ta giật mình với hành động đó. -Mày trở nên bạo lực với con gái từ khi nào thế hả?-Từ khi làm chó dưới chân mày. Rồi hắn quay sang Vân My. -Mày có biết là tao rất ghét cái miệng lưỡi của mày ko hả?Cậu ta thở dài, cảm giác hiện giờ là…“Mình biết sẽ thế mà, với cái cách ăn nói chẳng coi ai ra gì đó với mấy thằng này bị như thế còn là nhẹ.
58 Cậu ta ngồi lì ở ghế một lúc khá lâu. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của mấy lũ nhóc. Bảo Ngọc nhìn cậu ta với ánh mắt tròn vo. Nhận ra cô bé lần trước, cậu ta la lên.
59 Vân My là một người ko tính toán với người khác một cách bậy bạ, nhưng kophải là sẽ cho qua những chuyện khó chịu, vì thế về được tới nhà, tuy tronglòng như lửa đốt nhưng vẫn cố kiềm chế để ko tẩn cho cậu ta một trận luôn màđể sau khi đã ăn uống no nê, đã cung cấp đủ năng lượng mới tung chiêu xử lí.
60 Đi ngang qua phòng Vân My. Cậu ta dừng lại, nhìn chằm chằm vô cánh cửa, rồi sau đó thì chầm chậm dựa lưng vô. Trông bộ dạng thật thảm thương. Trong đầu cứ ko ngừng nghĩ đến nhữg lời ngớ ngẩn mình đã nói trong giấc mơ.