81 Tố Tâm hà cách Linh Lung trấn hơn ba mươi dặm, tương đối xa ngọn Tà sơn. Trữ Giác Phi không tiếp tục ở lại Bạch Mặc lâu mà lên ngựa hướng thẳng đến Tố Tâm hà.
82
Đêm trăng, toàn bộ Tố Tâm hà được bao phủ bởi một vầng sáng trong vắt. Trước căn nhà gỗ, gió thổi hoa lay, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim hót.
Lúc này, cửa gỗ được người mở rộng, Trữ Giác Phi nắm tay Trữ Hoài Tĩnh từ trong bước ra.
83
Đêm trăng soi sáng.
Toàn bộ Y Lan giáo rơi vào tĩnh lặng, Tần Dực Nguyệt chắp tay đứng trên điếu cước lâu, thân ảnh thoạt nhìn có chút cô đơn.
84
“Ngươi nói cái gì? Giáo chủ của các ngươi còn một khoảng thời gian nữa mới lâm bồn cơ mà!” Trữ Hoài Tĩnh nhíu mày, có chút không giải thích được.
“Chuyện này một lời khó nói, thỉnh Mộc đại phu theo ta trở về Y Lan giáo.
85 Quá trình lâm bồn không hề thuận lợi. Bởi vì là song thai, hơn nữa nơi kia của nam nhân vốn không phải để dùng cho việc này, vì vậy đau đớn là điều không cần phải nói.
86
Trời bắt đầu đổ mưa, Trữ Hoài Tĩnh nhắm mắt nằm trên tháp, hương hoa quanh quẩn trong không gian.
Lúc này, Quyết Vi một thân lam y bước vào, thấy vẻ mặt bình thản của Trữ Hoài Tĩnh thì có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường: “Mộc đại phu, lá thư này là giáo chủ dặn ta giao cho ngài.
87 Hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh và Trữ Giác Phi cùng nhau đi bộ lên Y Lan giáo. Mộc Tĩnh Vũ được Trữ Giác Phi ôm trong lòng, bé vô cùng ngoan ngoãn dựa vào vai y, cười nói vui vẻ.
88 Trữ Hoài Tĩnh mang theo tâm trạng rối bời đứng trước cửa sổ, tình thế căng thẳng trong mấy tháng qua khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Tuy muốn nghỉ ngơi cho tốt nhưng sự tình hết lần này lại đến lần khác không như ý muốn.
89 Trữ Hoài Tĩnh tiến thẳng vào hoàng cung. Khung cảnh nơi đây vẫn hệt như trước, xanh vàng rực rỡ, xa hoa cực điểm, thảo nào lại có nhiều người thích vào đây ở như vậy.
90 Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà đã một năm. Từ khi trở về từ Y Lan giáo toàn bộ triều đình trở nên an phận rất nhiều, tất cả bọn họ đều nhận ra rằng bệ hạ của mình thay đổi không ít, ý cười trên khóe miệng dường như nhiều hơn trước đây, thoạt nhìn trông rất ôn hòa.
91
QUYỂN 4: BẤT THẮNG NHÂN SINH NHẤT TRÀNG TÚY
[KHÔNG THẮNG NHÂN SINH MỘT TRẬN SAY]
Tối hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh dẫn theo Triệu Ngôn Chi đến Mẫu Đan lâu.
92 “Tức ca, tứ ca, ngươi có ở đó không? Ta đến phủ tìm ngươi nhưng Triệu Ngôn chi nói tối qua ngủ trong cung. ” Thanh âm đột nhiên truyền đến khiến Trữ Hoài Tĩnh giật mình tỉnh giấc, bàn tay vô thức tìm kiếm bên cạnh nhưng chỉ có thể cảm giác được sự lạnh lẽo.
93
Tối đến, khi Trữ Hoài Tĩnh đang dùng cơm cùng Vũ Nhi thì bị Trữ Hoài Xa kéo đi, vẻ mặt hắn ngưng trọng như sắp phải ra chiến trường.
Trữ Hoài Tĩnh giãy khỏi ràng buộc của Trữ Hoài Xa, có chút đau đầu: “Ngươi gấp cái gì, người ta có chạy đi đâu.
94 Trữ Hoài Tĩnh tập trung ngưng thần để bản thân không rơi vào vòng dụ hoặc của tiếng đàn quỷ dị này. Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Hoài Xa bên cạnh thì chỉ thấy hắn vẻ mặt say mê, đôi mắt chứa đầy lưu luyến, xem ra tâm trí đã bị mê hoặc.
95
Trữ Hoài Tĩnh sau khi đuổi Trữ Hoài Xa về nhà thì tự mình hồi phủ. Hắn vừa đến cửa liền thấy một hắc y nhân đứng đó chờ mình.
“Ngôn Chi, đã trễ rồi sao ngươi còn đứng ở đây?” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi đến gần.
96
Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ tỏa ra vầng sáng nhu hòa, ngọn nến lẳng lặng thắp sáng, sáp đỏ tựa như huyết lệ một giọt rồi lại một giọt rơi xuống.
Sau một phen tình tự, Trữ Hoài Tĩnh dựa vào lòng Trữ Giác Phi, thỏa mãn hưởng thụ dư vị của tình ái.
97
Hôm sau khi Trữ Hoài Tĩnh thức dậy thì vị trí bên cạnh đã trống không, trên giường chỉ còn vài vết tích để chứng minh đã từng có người nằm qua.
Trữ Hoài Tĩnh xoa xoa thái dương rồi bước chân trần xuống giường, lấy hắc sắc trường sam khoác vào, mái tóc đen dài tự do buông xõa.
98 Tiểu viện của Trữ Tĩnh Vũ ở ngay bên cạnh tiểu viện của Trữ Hoài Tĩnh, khung cảnh trang nhã mà thoải mái, trong sân có rất nhiều hoa cỏ, hương thơm lúc nào cũng thoang thoảng.
99
Tối đó khi Trữ Giác Phi trở về, Trữ Hoài Tĩnh cũng không đem chuyện mình gặp Sở Linh Nhi kể lại cho y, ba người hòa thuận vui vẻ cùng ăn cơm tối.
Đêm khuya, Trữ Giác Phi muốn giữ hai người ngủ lại trong cung nhưng bị Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt, Trữ Giác Phi tuy rằng mất hứng nhưng cũng không nói gì thêm.
100 Trong cung gần đây có rất nhiều việc, ngay khi đại thọ lần thứ năm mươi của Trữ Giác Phi sắp đến thì Hoàng thái hậu đột nhiên băng hà, hưởng thọ 72 tuổi.