41 Gió nhẹ nhàng vung lên bạch sắc sa mạn, phản phất như đã ngàn ngày, trăng lạnh nhô lên cao, gió mát thổi vạn lý, trong viện, nhất trì bạch liên yêu kiều đứng thẳng, hương thơm nhàn nhạt theo gió vào phòng, hòa quyện cùng mùi hương của cây phật thủ lan tỏa khắp nơi.
42 Mưa rơi tầm tả, một điểm rồi lại một điểm rơi xuống, Trữ Hoài Tĩnh đứng giữa mưa to, trên người bạch sắc bố y cũng đã sũng nước, kiện áo đơn bạc dán lấy thân thể, bó buộc thân ảnh thon gầy.
43 “Cơ hội biện bạch? Ngươi nếu chưa chết vì sao không quay về Dư quốc, ngươi biết rõ ta là ai nhưng lại vờ như không biết, thời gian dài như thế chẳng lẽ không có được một cơ hôi để nói rõ hay sao?” Trữ Giác Phi lạnh lùng nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhãn thần lạnh băng không mang chút ôn độ.
44
Ngoài cửa sổ, mưa không ngừng rơi, không khí mang theo nhàn nhạt hương thơm. Trong phòng, bạch sắc sa mạn theo gió chập chờn.
Không khí thật rất an tĩnh, mùi hương của cây phật thủ phiêu tán nơi nơi trấn an những tâm tình bất tĩnh, Trữ Hoài Xa một thân hồng sắc trường bào đi qua đi lại, mái tóc đen dài theo từng bước đi mà trở nên phập phồng.
45
Kinh qua vài ngày nước mưa cọ rửa, toàn bộ Hoài Dương thành đều có cảm giác dục hỏa trùng sinh, không khí tựa hồ cũng là một cỗ trong veo.
Trữ Hoài Tĩnh sau khi tịnh dưỡng nhiều ngày cũng đã khôi phục nguyên khí, sắc mặt tuy rằng vẫn thiếu một ít huyết sắc nhưng là tinh thần khôi phục không ít.
46 Cánh cửa đóng sầm ngay trong nháy mắt, Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên có cảm giác căn phòng này ngày càng hắc ám, không khí trở nên ngưng tụ, làm cho người ta hít thở không thông.
47 Trữ Hoài Tĩnh một đường chạy thẳng đến miếu am, đây là nơi Phật môn thanh tịnh, Lưu Tích Vũ hiện tại là cái dạng này thì khẳng định sẽ bất năng lưu lại.
48
QUYỂN 3: HỒNG ĐỒ PHÁCH NGHIỆP ĐÀM TIẾU TRUNG
[GIỮA SỰ THỐNG TRỊ CỦA ÂM MƯU]
Mùa xuân ba tháng, cây cỏ trường oanh, đại hội võ lâm năm năm một lần sẽ cử hành tại Biện Lương, đây là thành thủ của Dư quốc, là trung tâm của quyền lực, chính trị và buôn bán.
49 Mấy đêm trước đại hội Võ Lâm đột nhiên xảy ra đại sự, có người dạ tập hoàng cung, ám sát thánh thượng, bất quá cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm. Hiện tại toàn bộ Biện Lương đều trong trạng thái giới nghiêm, khiến cho mọi người nhân tâm hoảng sợ.
50
Sáng sớm ngày thứ hai, Trữ Hoài Tĩnh được thỉnh đi đến hoàng cung, Mộc Tĩnh Vũ vẫn còn chưa tỉnh, cả người oa vào lòng của Trữ Hoài Tĩnh mà ngủ.
Nắng sớm chiếu thượng tựa như ảo cảnh.
51 Trữ Hoài Tĩnh tại sau khi Mặc rời khỏi liền ly khai gian phòng, ở trên hành lang, hắn tựa vào rào chắn mà đứng, đôi mắt như ngọc lẳng lặng hướng về Thiện Thủy điện.
52
“Sở Linh Nhi?” Trữ Hoài Tĩnh lặp lại cái tên này, rơi vào trầm tư.
“Tứ ca, ngươi sao lại ở đây?” Trữ Hoài Xa đứng đối diện Trữ Hoài Tĩnh, lúc thu được tín nghi của người này, hắn cũng không dám tin cả hai sẽ còn gặp lại, không nghĩ tới người này sẽ chủ động đến tìm mình.
53 Ngày hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh theo như thường lệ mà đi đến Thiện Thủy điện để bắt mạch và chuẩn trị cho hoàng hậu. Mạch tượng hầu như không có gì trở ngại, nhưng chỉ có người tinh thông y thuật như y mới biết, người này đã trúng phải một loại độc vô sắc vô vị.
54 Mặc mang theo Trữ Hoài Tĩnh vượt qua tầng tầng thủ vệ, rời khỏi hoàng cung, đi tới hậu môn của Phi Vũ Hiên. Chưởng quỹ nơi đây tựa hồ đã biết bọn họ sẽ tới nên đã đứng đợi từ lâu, vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh hắn đã cung kính nói rằng: “Người đã tới rồi, đang ở lầu hai, chủ thượng có gì xin cứ phân phó.
55 Rốt cuộc sau hai ngày, đại hội võ lâm đúng hẹn lại tới, toàn bộ Biện Lương trở nên gà bay chó sủa, long xà hỗn tạp, xe ngựa như nước, người chật như nêm.
56 Bốn người một đường rời khỏi Biện Lương, hướng tới trên núi. Nghe nói sơn trang nơi đây nguyên bản không được gọi là Dục Tú mà là Đan Hà, thế nhưng sau lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải đổi chủ.
57 Lời nói của Tần Dực Nguyệt làm tất cả ngạc nhiên không ngớt, toàn sảnh rơi vào im lặng, trái lại Trữ Hoài Tĩnh làm như không có việc gì, bát phong bất động ngồi yên một chỗ, tự châm tự ẩm, khóe miệng câu trứ một mạt mỉm cười.
58 Ngày thứ hai, Trữ Hoài Tĩnh đúng hẹn lại tới, lần này chỉ có ba người cùng đi. Khi bọn họ đến Dục Tú sơn trang thì luận võ cũng đã bắt đầu. Lôi đài hôm nay tựa hồ có chút bất đồng so với mọi năm.
59 Không khí tràn ngập mùi y lan hương, loại hương này còn có tác dụng thôi tình, Trữ Hoài Tĩnh là người đầu tiên nhận thấy, còn Tần Dực Nguyệt thì đã quá đỗi quen thuộc với hương thơm này, từng lỗ chân lông ở trên cơ thể đều sợ run lên, huyết nhục sôi trào, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
60 Trên đài, Đỗ Vi Lan tựa như không hề nghe thấy, hắn chỉ là chuyên chú mà hôn thiên hạ trước mặt. Gương mặt của Tần Dực Nguyệt dần dần xuất hiện một mạt đỏ ửng, nhượng vẻ thanh tuyệt thoát tục nguyên bản lại càng trở nên mị hoặc.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50