41 "Đúng vậy, từ lần đó Tiểu Kim lớn rất nhanh, hấp thu ma pháp lực so với trước kia nhiều hơn rất nhiều. ""Trường Cung à, con thật sự là nhặt được bảo vật rồi.
42 Thu thập xong mọi thứ, ta đi tới bên tường, Mã Khắc vẫn còn chưa đi, thương thế của hắn chưa lành hẳn. Thấy ta tiến tới, Mã Khắc từ trên giường ngồi dậy.
43 Rốt cục cũng về tới nhà rồi, vào tới thôn, một cảm giác thân thiết ập tới, quê nhà của ta, ta đã trở lại đây. Ta hít thật sâu mùi bùn đất của quê hương, cho chúng thấm nhuần vào khắp da thịt toàn thân.
44 "Vì sao thế?" Ta vội vàng hỏi, vì ta biết, ta chính là ma đạo sĩ trẻ nhất từ trước tới nay. Vì sao ta lại không thể vượt qua Địch sư phụ được đây. Ta luôn luôn phi thường lạc quan cho rằng chính mình có thiên phú.
45 Mã Khắc lúc này đang ở trong túc xá đọc ma pháp thư. "Lão đại, Địch sư phụ tìm ngươi làm gì vậy?""Ông ấy không muốn ta tới hoàng gia cao cấp ma pháp học viện.
46 Địch sư phụ thấy ta lưu luyến không thôi thì thở dài: "Đã tới lúc rồi, con còn có thể trở về mà, ta tin rằng khi con trở về cũng sẽ đem theo càng nhiều huy hoàng cho học viện cũng là cho ta.
47 "Trường Cung, ăn sớm một chút nào. " Tiếng Mụ mụ từ trong phòng bếp truyền ra. "Vâng, con đến đây. " Ta bây giờ đặc biệt quý trọng những giây phút được ở cùng người thân.
48 Không thể nào a, thành quang của ta chỉ là ma pháp phòng ngự thôi không có tính công kích a. Sao lại có thể như vậy. Trong đầu còn đang đầy hoài nghi thì vị cô nương cầm đầu đã xuất thủ rồi.
49 Kỳ thật, ta cũng phải chạy nhanh trối chết như thế vì chúng không có đuổi theo. Gậy trúc mặc dù đã triệt tiêu toàn bộ quang diệu cửu châu của ta nhưng hắn cũng cật lực phi thường.
50 "Chàng trai, cậu hãy nghỉ ngơi ở đây nhé, phòng này sơ sài cậu cứ dùng tạm. Đùng rồi, ta vẫn chưa biết tên cậu là gì? Lão hán ta gọi là Lôi Tiết Na, cậu cứ gọi ta đại thúc là được rồi.
51 Lúc này không chỉ có riêng mình nàng ta cười, tất cả mọi người xung quanh cũng dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngu ngốc để nhìn ta. Nhìn cái gì mà nhìn, ta chính là không biết mà, ta chẳng thèm để ý tới bọn họ nữa.
52 "Đúng vậy, có chuyện gì thế. " Ta lười biếng trả lời, ăn no rồi, bây giờ sự tình muốn làm nhất chính là ngủ. "Không thể không hỏi ngài một chút, chức nghiệp của ngài hiện nay là gì a?" Người trung niên dùng khuôn mặt tươi cười để hỏi.
53 "Cá cược thế nào?" Hắn hiển nhiên không đem ta để vào mắt. Ta giả trang nghĩ nghĩ. "Ta cá ngươi không đánh lại ta. " Lời của ta tức khắc khiến đạo tặc đoàn cuồng tiếu không ngừng.
54 Cả đấu trường tỷ thí tràn ngập ma pháp và đấu khí. Ta thầm kêu khổ, sao lại có thể gặp được một đạo phỉ mạnh như thế chứ, chẳng lẽ mỗi người Tu Đạt vương quốc đều lợi hại như thế sao? Vậy thì quá kinh khủng rồi.
55 Thủ lĩnh vui vẻ nói: "Được rồi, huynh đệ, ngươi và bằng hữu của các người có thể đi thôi, ta bây giờ đi thu chiến lợi phẩm, ha ha. "Thật không nghĩ tới cuối cùng lại có kết quả tốt vậy, giống như diễn kịch a, ta và cường đạo thành bằng hữu.
56 Ta cùng Chiến Hổ đi vào trong thôn, hắn quả là thần tượng ở nơi này. Mỗi người nhìn thấy hắn đều chủ động chào hỏi. Hắn cũng nhất nhất đáp lại. Hắn để thủ hạ của mình về nhà còn tự mình thì dẫn ta vào nơi ở của hắn.
57 Tên: Chiến HổThân cao: 184 cmNặng: 85 cân. Chủ tu ma pháp: KoHuyễn thú: Chiến Hổ. Tổng hợp thực lực: Thiên Không kỵ sĩ. Ma pháp khống chế: F ( dựa theo cấp bậc: S A B C D E F )Ma pháp lực: FMa pháp ngộ tính: BMa pháp phòng ngự: AMa pháp công kích: FTốc độ: AVật lý công kích: AVật lý phòng ngự: AThể năng: SĂn sớm một chút, ta và Chiến Hổ đi tới một sườn núi, thả hồn ngắm nhìn quang cảnh xung quanh một chút, ta nói: "Đại ca, ngày hôm qua nói hết chuyện trong lòng, tâm tình có tốt hơn không?"Chiến Hổ cảm thán: "Đã lâu rồi không có cảm giác buồn như vậy, còn giờ thì cả người đều thoải mái.
58 Ta cảm thấy quang nguyên tố tại xung quanh bắt đầu bao bọc lấy ta. Toàn thân ta ngập chìm trong hải dương nguyên tố. Tại sao lại thế này, tay thu ngón tay lại, để Chiến Hổ tự mình tìm hiểu ảo diệu của quang nguyên tố.
59 Ta cuối cùng cũng đã tiến nhập vào Tu Đạt Quốc, quả nhiên so với Ngải Hạ có sự khác biệt rất lớn, nhưng sự chất phác thuần khiết của người dân thì ko có gì khác biệt.
60 "Nhanh lên, chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn chuyện. ". Ba người chúng ta đi đến phòng ăn dành cho viện trưởng. Vừa mới bắt đầu thì ta không dừng lại được, một món rồi lại 1 món, cứ thế mà ta ăn, ta ăn.