1901 Quan ThuậtTác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 1907: Chủ tịch Đường biết rồi. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện - Anh ta đi rồi, để lại túi tài liệu này.
1902 Quan ThuậtTác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 1908: Người nhà họ Tô lúng túng. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện -- Nhà họ Kiều, có phải là cùng một nhà với hai ông lớn họ Kiều kia?Phó Quốc Vân kinh ngạc, ông ta thật sự không biết đến tầng quan hệ này của Diệp Phàm.
1903 Quan ThuậtTác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 1909: Sư Mẫu ra tay. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện - Nó…Tô lão thái gia không ngờ giọng nói lại có chút run run, liếc nhìn Tô Lâm Nhi, nói:- Nó không phải mất tích, ôi…Lưu Phương, cha biết con có điều không bằng lòng với cha.
1904 Quan ThuậtTác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 1910: Chủ tịch Chúc khích lệ. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện “Cửu tự” từ này Tô Lưu Phương nghe cũng hiểu được, ý chính là cửu đẳng.
1905 Quan ThuậtTác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 1911: Biết rồi lại thấy sợ. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện - Tốt, tốt. Tập đoàn Vinh Quang tuy không phải là doanh nghiệp nhà nước nhưng suy cho cùng cũng không thể không liên quan đến việc phát triển của Đông Cống chúng ta.
1906 Quan ThuậtTác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 1912: Bí thư Phó muốn đến Đông Cống. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện - Tổng Giám đốc Cam thật sự cũng xui xẻo, tuy nhiên, hiện giờ mọi chuyện đã qua.
1907 - Ha ha, những việc này đều do bí thư Y lãnh đạo mới hoàn thành được. Diệp Phàm tôi chỉ là trợ thủ thôi. Diệp Phàm đẩy công lao này sang người Y Cao Vân.
1908 - Việc đó tôi và Giám đốc Lam cũng luôn suy nghĩ. Nói như nhà máy đường, không có nhân tài kỹ thuật cao thì mặc dù có công nghệ tốt cũng không thể sản xuất ra các sản phẩm tốt được.
1909 - Nên ạ, đồng chí Diệp Phàm là người thích hợp nhất. Lam Tồn Quân hét lớn, kéo theo một số đông đảo cán bộ. - Tốt lắm, ông lão như tôi cũng nên chào cảm ơn mà lui về nghỉ rồi.
1910 “Cậu khoe khoang thì cứ khoe khoang đi. Ghi biên bản thì ghi biên bản đi cái đồ con cháu cụ rùa. ” Vệ Diêu thông muốn giơ tay bợp cho y một cái. Nhưng, vẫn nhẫn nhịn, mỉm cười nói:- Chủ nhiệm Giang, đây là lãnh đạo coi trọng cậu thôi.
1911 - Đúng rồi, đúng rồi. Bí thư Diệp, tòa nhà Thành ủy không phải là sát với Ngũ Long sơn sao. Nếu muốn mở một công viên thì có thể xây dựng và khai thác nó cùng lúc với Ngũ long sơn.
1912 Lý Tinh Tinh tuy là phụ nữ, nhưng tính cách mạnh mẽ. Bị Thái Phi cho một đòn, hơn nữa lại nhớ đến ánh mắt khinh thường của Y Cao Vân. Trong nháy mắt Lý Tinh Tinh đưa ra một quyết định thay đổi cực lớn.
1913 - Hóa ra là nhà gái mang đến. Món võ công Đoạn bối sơn đó rốt cuộc thế nào, đã tìm hiểu qua chưa?Diệp Phàm cũng nghiêm túc hẳn lên. Nếu có thể khiến nhà Hoành Đoạn phải đổi ngày thì món võ Đoạn bối sơn đó có vẻ thật sự lợi hại.
1914 - Nếu thật sự muốn ra tay, chỉ có thể ra tay từ con của Tiền Đào Quốc. Kiều Thế Hào nhìn Diệp Phàm một cái nói. - Cậu muốn nói chính là Tiền Hoài Viễn, nghe nói cũng công tác ở bộ nào đó có phải không?Diệp Phàm hỏi.
1915 Tuy nói loại rượu này chưa thể so với bán lưỡng trang, nhưng hoàn toàn có thể so với Ngũ lương dịch. Hai mươi mấy chén cũng rất chi là nặng. Tuy vậy, Diệp Phàm chỉ hơi choáng.
1916 “Ồ!” Diệp Phàm gật gật đầu, thầm nhủ, có lẽ gã Tiền Đào Quốc này đi lại với lãnh đạo Thành ủy không ít như vậy, cho nên, anh không động chạm đến người ta, người ta cố nhiên cũng không động đến anh.
1917 - Có đúng là hết rồi không? Thế thì làm thế nào, lãnh đạo vẫn còn đang chờ ở bàn, nói là không uống được rượu này thì ngủ không ngon. Lãnh đạo này, không phải nói đuà đâu.
1918 "Ồ!" Diệp Phàm đầu tiên là giả bộ ngạc nhiên, về sau, liếc nhìn Tiền Đào Quốc, nói,Phân quân khu tuy nói là thuộc hệ thống quân đội, nhưng, cũng là lực lượng vũ trang nhân dân.
1919 Thật ra, hai bên tranh luận không khác gì là một cuộc đấu về nhân sự quyền lực cùng với sức mạnh. Diệp Phàm anh muốn thiên vị Tiền Đào Quốc, thì Y Cao Vân tôi sẽ không để anh đắc ý đâu.
1920 Lỗ Tiến đưa tay lại lấy thuốc ở trong hộp, mới nhận thấy chỉ còn lại một cái hộp trống không. - Lão Lý, vay mấy điếu hút trước đã. Liếc Nhìn Lý Khiếu Phong ngồi bên cạnh, sắc mặt Lỗ Tiến khổ sở, nói.