41 Tại sao chuyện lại thành như vậy chứ? Ông trời quá tàn nhẫn! Khiến người bay về phía đám mây rồi lại hung hăng đá nàng một cước rơi xuống, nhất thời rơi tan xương nát thịt! Lan nhi vịn nàng, lo lắng nói: “Tiểu thư, ngươi không sao chớ?” “Không có sao!” Nàng mạnh chống lên thân thể yếu đuối, gian nan khạc ra một câu.
42 Trằn trọc trở mình, cả đêm chưa chợp mắt, Lưu Quân Dao chán chường duỗi duỗi lưng mỏi, chui đầu ra từ trong chăn, mặt mũi tiều tụy, sợi tóc xốc xếch không chịu nổi.
43 Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, một tiếng ‘ chát ’ vang thật lớn, Lưu Quân Dao một tay bụm mặt, ngã nhào ở trên mặt đất băng lạnh, tia máu từ khóe miệng nhỏ xuống! Một tay nàng gian nan chống đỡ thân thể ọp ẹp chỉ chực sụp đổ, một cái tay đỡ ngực, thương mới thêm vết thương cũ! Thân thể mềm mại của nàng đã bị thương không chịu nổi! “Nữ tử ác độc này, rốt cuộc đang làm gì?” Hiên Viên Triệt gầm thét một tiếng, cũng làm cho Lưu Quân Dao tỉnh, đều là một cái âm mưu, phá hủy nàng.
44 Roi vô tình rơi vào trên người mảnh mai của nàng, xẹt qua từng đạo vết thương. Nhưng không thể đền bù đau đớn trong lòng! Nàng cắn chặt hàm răng tuyệt không thỏa hiệp, ‘ khàn ’, rên rỉ thống khổ khạc ratừ trong môi son.
45 Yêu không nhất định phải đoạt lấy, dù là xa xa nhìn một cái, cũng đủ ngăn cản cô đơn trong đêm tối! Cũng không phải nhất định vui vẻ, dù là thống khổ, cũng cam chi nếu di! “Đồ nhi, ngươi sao phải khổ thế chứ?” Lão đầu nhíu nhíu mày, không tán thành tình yêu hèn mọn như thế của đồ nhi.
46 Liễu Nhu thu hết sự tham lam của hắn vào mắt, lạnh lùng nhếch miệng, nói: “Quản tốt miệng của ngươi! Nếu để cho người khác biết bổn vương phi vì tranh thủ tình cảm mà hạ độc thủ, làm mất hài tử! Ngươi liền mang theo những hoàng kim này đến diêm vương điện mà xài đi!” Hắn nịnh hót lấy lòng: “Vương phi yên tâm, từ nay về sau tiểu nhân chính là người câm!” Liễu Nhu ghét nhìn hắn một cái, thật chán ghét sắc mặt tiểu nhân của hắn, vội vàng đuổi hắn đi “Ngươi còn không đi?” “Tiểu nhân đi ngay, tiểu nhân cáo từ!” Ôm những thỏi vàng sáng trong người, hắn hận không có cặp chân dài hơn, nhanh chóng đi về.
47 Hiên Viên Triệt lấy một chai thuốc ra từ trong ngăn tủ, mở ra thì có một cỗ mùi thơm ngát bay đầy phòng. Hắn nâng bước lên, vừa định đi tới bên giường, Lan nhi đã vọt vào, đoạt bình thuốc của hắn.
48 Mùi máu tươi phát ra trong không khí! Những lời đồn đãi lan truyền nhanh chóng, làm cho người ta ứng phó không kịp. Chỉ thấy người mới cười, nào thấy người xưa khóc! Vương gia yêu thương vương phi phải phép, còn tự mình chữa thương cho nàng! Trong lúc nhất thời lời đồn đãi truyền khắp cả vương phủ.
49 Tương lai bị mây đen che lấp, nàng cố gắng muốn vạch ra, đáng tiếc lực lượng yếu kém, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất! “Nhu nhi, chớ khăng khăng một mực! Biết sai có thể sửa tốt hơn mấy hồi! Ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta chán ghét ngươi!” Hiên Viên Triệt toát ra một câu, đâm vào trong lòng Liễu Nhu, cũng đau đớn chính hắn.
50 Nhà đế vương không phải vô tình, nhưng thật ra bọn họ gánh trách nhiệm quá lớn! Thiên hạ hưng vong chỉ ở trong một khoảnh khắc suy nghĩ của họ, vì vậy bọn họ chỉ có thể hy sinh rất nhiều người.
51 Tình yêu của ta hèn mọn lơ lửng như bụi bậm, ta từng ảo tưởng bụi bậm sẽ rơi xuống đất, mà ngươi lại độc ác đẩy ta xuống vực sâu vạn trượng. Dù là rơi tan xương nát thịt, cũng không đổi được một giọt nước mắt của ngươi.
52 Trên vực, ở trên cao không thắng cái lạnh. Không phải là bởi vì gió lạnh, mà bởi vì nhân tình lạnh ấm. “Vương gia, tại hạ chờ đợi đã lâu!” Người áo đen lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt, trong giọng nói lộ ra tức giận và lạnh như băng.
53 Cám ơn ngươi rốt cuộc xuất hiện lúc ta nguy nan, bảo vệ ta lúc ta hôn mê. Không xa không rời! Khi thấy hắn bất chấp tất cả đi về phía trước, lòng của Lưu Quân Dao trầm xuống từng chút từng chút.
54 Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng làm hắn đau lòng, hơn nữa đau triệt nội tâm! Trừ phi nàng hoàn hảo không tổn hao gì, nếu không hắn không có thuốc nào cứu được! Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên giường tự trách nói: “Dao nhi, tỉnh dậy đi!” Lầm bầm lầu bầu thật lâu, khóe mắt hắn bất giác lại chảy xuống một giọt lệ.
55 Bất tri bất giác đã qua nửa tháng, được Hoàng Phủ Hiên hết lòng chăm sóc, nội thương của nàng đã khỏi, lúc này hoàng hôn, bọn họ sóng vai ở bên hồ, sợi tóc bị gió thổi quấn quít nhau, áo bào màu trắng tung bay nhẹ múa trên không trung, nét mặt của nữ gái tươi cười như hoa, nam tử cười như gió xuân.
56 Không nghĩ tới sẽ bởi vì tình yêu mà gặp phải cuộc sống khổ sở này, ngày sau hồi tưởng lại, tâm cũng rất đau. Lưu Quân Dao không biết bị hạ thuốc gì, cả người nàng vô lực.
57 Thời gian ngày lại trôi qua, làm thuốc thí nghiệm cho lão bà bà ngày qua ngày, bọn họ vô lực phản kháng, hơn nữa cũng dần dần quen. Chẳng qua là nàng và Hoàng Phủ Hiên lại chưa từng gặp mặt, mặc dù cả hai nhớ thương đối phương cũng bất lực.
58 Không trung từ từ hiện ra một đám mây đen. Bay về chỗ xa xôi cho đến khi không thấy rõ! Trên giường bệnh, lão bà bà vô lực tựa vào trên người Lưu Quân Dao, Hoàng Phủ Hiên cũng ngồi ở trên mép giường, lẳng lặng lắng nghe bà dặn dò.
59 Mặt trời chiều ngã về tây, ánh vàng bao phủ đỉnh núi tạo ra vẻ mơ hồ, giống như cái khăn che mặt của thiếu nữ. Tĩnh động thích hợp, miêu tả sinh động! Trên đường nhỏ dưới chân núi, bóng dáng bước chậm của hai người bị kéo thật là dài, hơn nữa đan vào chung một chỗ.
60 Thiếp chưa vong mất hồn, quân độc ác tái giá! Ánh mắt Lưu Quân Dao phức tạp nhìn Hiên Viên Triệt, áo cưới đỏ thẫm trên người của hắn thật chói mắt, đối với nàng mà nói là châm chọc và đùa cợt lớn lao! Ánh mắt của Lưu Quân Dao và Hiên Viên Triệt giao nhau trên không trung, tản mát ra khói lửa.