1021 Khi Hải Thụy và Dương Dự Thụ theo Lục Luân đi vào phòng thẩm vấn Đại Lý tự, chỉ thấy ở đó đã bị binh lính của trấn phủ ti vây chặt.
Đi vào phòng thẩm vấn, bên trong tuy rằng không có cửa sổ, nhưng ánh lửa sáng rõ.
1022 - Hoảng cái gì!
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Trương Cư Chính, Từ Giai khẽ quát một tiếng:
- Người muốn thành đại sự, thái sơn sụp đổ cũng không thay đổi, lưỡi rìu kề vào người cũng không hoảng loạn.
1023 - Ngươi cũng phải gánh?
Từ Giai nhìn Thẩm Mặc nói:
- Là có ý gì?
Thẩm Mặc cũng nhìn Từ Giai, nặng nề nói:
- Phần lời khai này, ngoài hai quan chủ thẩm, Sư tướng là người thứ tư nhìn thấy, Hoàng Thượng và Trần lão công công không muốn làm lớn chuyện, Sư tướng và đệ tử cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần Dương Dự Thụ và Hải Thụy có thể giữ im lặng, thì không ai có thể làm lớn chuyện.
1024 "Cử triều chi sĩ, Giai phụ nhân dã" bất kể bách quan nghĩ thế nào Long Khánh thích mê câu này, lần đầu tiên hắn sinh hứng thú với thứ công văn đáng ghét, suốt ngày cầm tấu sớ Hải Thụy xem đi xem lại, còn hứng thú hỏi Trần Hoành:
- Theo cách nói của Hải Thụy thì há chẳng phải Từ các lão là một bà già?
Trần Hoành dở khoác giở cười:
- Chủ nhân thật giỏi suy luận, có điều nếu coi triều đình là một trạch viện, Từ các lão chẳng phải là bà già nắm quyền sao?
- Vậy Lý các lão thì sao?
- Lý các lão là con dâu cả, bị mẹ chồng áp cho im re, chỉ thích kiếm chút lợi nhỏ, khổ cái tâm cơ không đủ, toàn bị người ta hại.
1025 Hết bài văn tế này tới bài văn tế khác, chẳng có gì khiến người ta phấn chấn, thậm chí chẳng khiến người ta ngẫm nghĩ như của Thẩm Mặc. . .
Chẳng trách được dù đám Dương Dư Thụ, Đàm Luân, những người dám viết sự phẫn nộ lên bức chướng cũng chẳng dám nói bừa, nếu không đem lại ấn tượng "không biết đại thế " "ngông cuồng sằng bậy", thì thành lấy tiền đồ của mình ra đùa.
1026 Trống gõ canh ba, Bắc Kinh đêm đông rét muốt, trừ rất ít la cà ở tửu quán thanh lâu ra thì đường lớn ngõ nhỏ đã không còn bóng người, vắng vẻ yên tĩnh.
1027 Trâu Ứng Long, tự Vân Khanh, người Lan Châu, môn nhân của Từ Giai, đồng niên của Thẩm Mặc, công thần đảo Nghiêm, gia cảnh bần hàn, thích nổi bật, hiện giờ còn chưa thể hiện ra tham lam với kim tiền.
1028 Cứ hồ đồ như thế tới 15 tháng 1, năm nay mùa đông khô hạn bất thường, trừ nhập đông có mấy bông tuyết ra thì tới tận lúc này chẳng thấy tuyết đâu, làm tiết Nguyên Tiêu trời trong vắt, trên trời chẳng thấy chút mây nào.
1029 - Sư tướng yên tâm.
Trương Cư Chính hiểu ý, vỗ ngực nói:
- Chuyện mấy vị thế huynh cứ đặt lên người học sinh, đảm bảo không để ai lợi dụng họ, gây phiền phức cho sư phụ.
1030 Tòa linh đường có tới mười mấy gian, đó vốn là nơi ở tạm thời đám Đường Nhữ Tiếp khi giám sát công trình, hiện giờ được dùng làm nơi để các quan viên tới bái tế nghỉ ngơi, tuy là dựng tạm, nhưng hết sức đầy đủ bàn ghế giường chiếu, trà nước điểm tâm tất nhiên thứ nào cũng chu toàn.
1031 - Đạo lý đơn giản, chim nhỏ ở trong rừng mới có thể tận tình ca hát, những nữ nhân ngoại quốc kia tới đây không hiểu văn hóa, không biết ngôn ngữ, mất đi thần vận, chỉ còn cái xác rỗng.
1032 - Lời này đừng nói bừa, đâu đơn giản thế.
Thẩm Mặc lắc đầu.
- Một kẻ sơn dã như ta còn nhìn ra, ngươi cần gì tự khiêm tốn như thế?
Hà Tâm Ẩn cố chấp nói:
- Mặc dù Hà cuồng ta cả đời bôn ba, cũng xem như là thân nam nhi có chút sự nghiệp, nhưng chẳng làm được gì cho chúng sinh.
1033 Thẩm Mặc khẽ ho một tiếng, nắm tay Từ Giai:
- Sư phụ, học sinh tiễn người lên thuyền.
- Ừ.
Từ Giai gật đầu với đám đông:
- Đa tạ tới tiễn, chư vị bảo trọng.
1034 A Man tới cũng khiến cho hậu viện Thẩm gia bừng sức sống, mỗi ngày tiếng nói tiếng cười không ngờ, làm Thẩm các lão về nhà vốn tưởng các nàng sẽ mòn mỏi ngóng trông có chút thất vọng.
1035 403 tân khoa cống sĩ, từ sáng sớm vào đại nội, điểm danh, soát người, dạy quy củ, cuối cùng thấy được chân dung hoàng cung, không ai không bị khí thế thần thánh oai nghiêm làm cảm thấy mình nhỏ bé, sinh lòng kính sợ.
1036 *** Thương Lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngã anh
Thương Lang chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngã túc.
(Dòng nước Thương Lang trong ư? Ta có thể giặt giãi mũ
Dòng nước Thương Lang đục ư? Ta có thể rửa chân)
Ý nói chốn ẩn dật.
1037 Nhưng trong nội các thủ phụ và Trần Dĩ Cẩn chỉ là hạng thư sinh, nói thì vô địch, làm thì vô dụng. . .
Thái bình thịnh thế nắm quốc sự còn xứng chức, nhưng giờ bảo bọn họ lèo lài con thuyền thủng, buồm rách Đại Minh vượt giông tố, e ngay bọn họ cũng không dám nói làm được.
1038 Dù sao Cao Củng là con cháu dòng dõi thi thư, vốn tử chửi người hữu hạn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu, kẻ bị chửi lại im re, nên bản thân mất hứng trước, nói:
- Ngẩng đầu lên, cho ta xem cái mặt các ngươi.
1039 Mặc dù Thẩm Mặc không nhận công, nhưng Cao Củng nhận ân tình này, chắp tay vái Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc thở dài, đi qua đỡ ông ta lên, hai người đều hiểu nhau, không cần nói thêm gì nhiều, Thẩm Mặc mời Cao Củng ra là vì nước, nếu có chút lòng riêng tội gì đem tảng núi lớn chặn trước mặt.
1040 Lục Quang Tổ biết rõ, chỉ danh sách an ủi ban đầu là qua nghiêm khắc tuyển chọn, toàn bậc nghĩa sĩ được trong ngoài triều công nhận trung trinh, về sau toàn là cửa để người ta kiếm chác.